
Đáp: Không đúng đâu
con ạ! Đó là những kinh sách mê tín, lạc hậu của người xưa, khi đời sống con
người còn lạc hậu, dân trí chưa cao, kiến thức khoa học chưa có, tầm hiểu biết
không nhìn rộng, thấy xa được. Con người thời ấy bản chất còn mang tính thú vật,
chưa biết đạo đức là gì, chỉ còn đi lượm trái cây rừng hoặc đào rễ cây mà
ăn....
Những kẻ đầu trộm, đuôi cướp này chỉ mua
một cuốn sách tử vi xem ngày tốt xấu đi trộm cướp giết người lấy của, mà không
bị ai bắt được thì cần gì phải đi lao động khó nhọc mà chưa chắc đã có tiền như
đi ăn trộm, ăn cướp. “Một đêm ăn trộm bằng ba năm làm”, đó là tục ngữ dân gian
đã dạy như vậy.
Trên cuộc đời, thứ nhất là danh, thứ hai
là lợi. Các nhà triết học đua nhau đưa ra triết thuyết này triết thuyết khác đủ
mọi thứ mọi loại, phần nhiều đều nằm ở trong tưởng thức mà luận ra, không thực
tế, mơ hồ, trừu tượng. Khi áp dụng vào đời sống con người, vốn đã khổ đau lại
càng khổ đau hơn. Như thuyết hiện sinh, thuyết vô ngã của Đại Thừa Giáo, thuyết
hữu ngã của Thiền Đông Độ, thuyết hữu thần của các tôn giáo khác, thuyết âm
dương của Trung Quốc, thuyết luân hồi tái sanh của Phật Giáo Đại Thừa và các
tôn giáo khác, v.v... đều đưa con người quay cuồng trong các học thuyết đảo
điên và điên đảo.
Thuyết âm dương của Trung Quốc mới có
xem ngày giờ tốt xấu, coi cung mạng xung khắc, trong bát quái có các cung như:
càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài. Họ lý luận rằng con người, khi chết,
cũng như lúc sanh ra phải ở trong một cung nhất định. Các nhà học giả thời nay
đua nhau nghiên cứu triết thuyết trừu tượng này và đã tốn biết bao nhiêu tâm lực
và giấy mực. Nhưng nó có đem lại lợi ích cụ thể thiết thực cho đời sống của
loài người đâu, chỉ toàn là luận thuyết để mà cầu danh và lợi. Và chính nó càng
làm thêm rắc rối cho tư tưởng con người, mất hết một cuộc sống tự nhiên.
Những loại triết thuyết này
đưa ra biến thành một cuộc nội chiến trong tâm của mọi người. Có những người cuồng
tín, tin một cách mù quáng, biến mình thành những công cụ cho những triết thuyết
này sai khiến. Đó là những tín đồ, hăng say, điên khùng xông vào cái chết, và
giết người như cỏ rác mà chẳng chút xót thương ai.
Năm tháng, ngày giờ, tốt xấu
đó là một triết thuyết về luật âm dương, đưa con người đến chỗ mê tín tận cùng,
mỗi khi làm việc gì cũng xem ngày giờ tốt xấu và tuổi tác có hợp hay không. Hiện
giờ, ai cũng biết đó là việc mê tín, lạc hậu, phi đạo đức, vậy mà người ta
không thể bỏ được tập quán, thói quen nầy, ngay cả những người có học thức, có
kiến thức về khoa học mà vẫn còn bỏ không được.
Đạo đức nhân quả đã xác định: kẻ làm ác
dù có xem ngày giờ tuổi tác, tốt xấu, cất nhà, dựng vợ gả, chồng cho con cái:
hoặc xem giờ an táng hoặc xem tuổi tác người chết tránh cung trùng tang, liên
táng; bằng mọi cách như mua bùa về yếm, cho tai qua nạn khỏi, bịnh tật được
triêu trừ và hưởng được phước báo đầy nhà, thì chẳng bao giờ được. Nếu được,
thì đó là một điều vô đạo đức không công bằng và công lý.
Người ta sanh ra ở đời, phải chấp nhận
luật nhân quả. Nếu ta làm điều thiện thì ngay đó tâm ta được an vui thanh thản.
Đó là phước báo của mình làm ra, còn nếu mình làm ác mà cầu phước báo thì chẳng
bao giờ có được, dù cho những bậc xem ngày giờ tốt xấu giỏi như Trương Lương,
Tiêu Hà, Khổng Minh, Quỷ Cốc, cũng không tránh khỏi luật nhân quả. Cho nên Trương
Lương phải ẩn bóng, Tiêu Hà bị chết, Khổng Minh thất bại trong việc chấn hưng
nhà Hán.
Xét cho cùng, từ xưa cho đến
nay có mấy ai xem ngày giờ tốt xấu mà làm nên sự nghiệp đâu. Làm nên sự nghiệp,
đều do nhân quả thiện của mình. Người xưa nói: “Tích ác phùng ác, tích thiện
phùng thiện”, làm ác gặp khổ, làm lành gặp phước an vui thanh thản.
(Trích Đường Về Xứ Phật tập VII)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...