Tất cả thịt của chúng sanh đều có chất độc.
Chất độc này không phải một ngày một đêm tích tụ mà thành, cũng không phải mới
một đời một kiếp mà có. Chất độc ấy tích lũy trong nhiều kiếp, từ sự hỗ tương
tàn sát giữa người với người đã tạo thành một thứ oán độc, mà chẳng thể nào xóa
bỏ được.
Khi mình giết súc vật
thì cũng tạo ra một thứ oán hận trong tâm chúng; lúc gần chết vì quá khủng khiếp
và sợ hãi nên chúng nảy sinh lòng cừu hận muốn báo thù. Bởi vậy từ nơi
lòng oán hận phẫn uất ấy phát tiết ra một độc tố thấm suốt da thịt chúng, nên hễ
ai ăn thịt chúng thì giống như ăn phải chất độc vậy! Lúc ăn thì không thấy hại,
nhưng dần dà sẽ mắc đủ chứng bịnh kỳ quái mà chẳng có thuốc gì cứu nổi.
Thời đại bây giờ thì oán khí đầy trời.
Oán khí đó so với đầu đạn nguyên tử thì lợi hại hơn nhiều, bởi vì nó vô hình vô
tướng song lại có thể tận diệt toàn thể nhân loại.
"Ngàn năm oán hận ngập bát canh,
Oán
sâu như biển, hận khó tan.
Muốn
biết vì sao có chiến tranh,
Hãy
nghe lò thịt lúc nửa đêm!"
Trăm ngàn năm nay, miếng thịt trong bát
canh chứa đựng sự oán hận sâu như biển, khó mà san bằng được. Nếu các vị muốn
biết nguyên nhân của chiến tranh trên thế giới thì hãy lắng nghe tiếng kêu thảm
thiết của những con vật nơi nhà kẻ đồ tể vào lúc nửa đêm. Cho nên cổ nhân nói
ra bài kệ này là có nhân duyên, có căn cứ. Chúng ta phải thấu triệt đạo lý đó
thì mới có thể trị được tật bịnh của chính mình.
................
HT.TUYÊN HÓA