Có
một ông vua. Như bao nhiêu vì vua khác, ông có vô số vợ con, đất đai, vàng bạc
châu báu… cùng tất cả thú vui mà trí óc hạn hẹp của con người có thể tưởng tượng ra. Ông chỉ thiếu có một điều độc nhất là hạnh
phúc.
Nhà
vua đáng thương của chúng ta ra lệnh cho đình thần phải tìm đủ mọi cách để ông
có được hạnh phúc. Thế là, người ta dâng lên ông đủ thứ phương án: yến tiệc, hội
hè, ca vũ, săn bắn… Chí đến ngắm trăng cùng sao… Nhưng… tất cả đều không kết quả.
Ðấng quân vương của họ vẫn cứ nhăn nhó suốt ngày… than phiền rằng:
“Bao
nhiêu đau khổ của trần gian Trời đã dành riêng để tặng chàng.”
Như
thường lệ, một người bình thường mà u sầu, bực bội thì chỉ làm khổ họ và vợ
con, người chung quanh… Nhưng một vị vua mà nổi sùng (khi buồn… người ta dễ nổi
sùng) thì quả là một đại họa cho thần dân cả nước. Công việc cấp bách nhất của
bàng dân thiên hạ nước đó là làm sao cho nhà vua được hạnh phúc.
Cuối
cùng nhà tiên tri xủ quẻ rằng: “Phải lấy chiếc áo của một người hạnh phúc cho
vua mặc thì vua sẽ được hạnh phúc ké…”
Ðáp
số đã tìm ra, nhưng người hạnh phúc đó là ai, ở đâu mới được chứ?
Thế
là, theo thượng lệnh, hàng trăm, hàng nghìn ngự lâm quân, công an mật vụ, tình
báo được tung ra khắp chốn, từ thâm sơn cùng cốc chí đến hang cùng ngõ hẻm để
tìm ra cái con người dám tự nhận là hạnh phúc trên trần gian.
“Tìm
ắt sẽ gặp” Chúa Kito đã bảo như thế nên rốt cuộc, người ta dẫn về hoàng cung một
gã thợ rèn nghèo khổ đã dại mồm, dại miệng thốt lên:
“Ôi
hạnh phúc thay!”
Ðấng
quân vương bèn truyền lệnh phải lột ngay chiếc áo tên thần dân hạnh phúc ấy cho
ngài lập tức. Nhưng than ôi! Gia tài của chàng thợ rèn chỉ vỏn vẹn có hai chiếc
quần xà lỏn..
Biết
làm sao bây giờ?
(Truyện
cổ Phi Châu)
---oOo---
Thế
thường, chúng ta thường quan niệm hạnh phúc là khi chúng ta được có càng ngày
càng thêm hơn những cảm thọ lạc và hỷ… nhưng cảm thọ nào sau sự kích thích mới
lạ lúc đầu, cũng mang đến sự nhàm chán lúc đã quen thuộc. Ðó là lý do giải
thích tại sao ông vua dù đã có tất cả những phụ tùng mơ ước của trần gian mà vẫn
không thấy hạnh phúc… Thật ra hạnh phúc muôn hình vạn trạng, tùy ta cảm nhận.
… Khi
hay tin người thân đang bị kẹt trong cơn bão tố, tuy đang nằm trong nệm ấm chăn
êm nhưng ta cũng không tài nào hạnh phúc được. Bấy giờ, ta không cần cái cảm
giác sung sướng ấy nữa. Chỉ cần có mặt kịp thời để cứu giúp người thân, dù phải
trải qua cái cảm giác lạnh buốt trong bão tố thì ta cũng hài lòng.
Cũng
như những bậc cha mẹ làm việc quần quật suốt ngày để kiếm tiền cho con ăn học
thành tài. Tuy phải chấp nhận sự mệt nhọc thể xác, nhưng họ vẫn cảm thấy thật hạnh
phúc vì đã làm tròn tâm nguyện.
Cũng
như những người hoạt động chính trị chấp nhận hy sinh để đóng góp vào sự nghiệp
giải phóng dân tộc. Tuy bị khảo tra rất đau đớn nhưng họ vẫn thấy tự hào vì đã
thực hiện được lý tưởng. Thế nên, hạnh phúc không chỉ là những cảm xúc dễ chịu,
đôi khi ta phải hy sinh những cảm xúc ấy để đổi lấy thứ hạnh phúc sâu sắc hơn.
Như
vậy khi gặp hoàn cảnh khó khăn, đối đầu với những cảm giác không mấy dễ chịu,
thì ta đừng cố chống trả. Hãy ý thức là mình đang thực hiện mục đích lớn lao,
nên không thể đòi hỏi những tiện nghi hưởng thụ tầm thường được. Nếu lỡ mức khó
khăn của hoàn cảnh lên tới đỉnh điểm, khiến cho cảm giác khó chịu biến thành khổ
đau, thì ta cũng đừng vội bỏ chạy. Chính cái khổ đau ấy sẽ giúp ta nhận ta được
giá trị của hạnh phúc.
Cũng
như đã từng bị đói, ta mới biết cái quý giá của thức ăn; đã từng chịu cái giá
rét của mùa đông, ta mới mong đợi nắng ấm về; đã từng bị mất mát chia lìa, ta mới
nâng niu từng phút giây đoàn tụ; đã từng trải qua tai nạn thập tử nhất sinh, ta
mới yêu thương quá đỗi cuộc đời này. Cho nên ta đừng sợ khổ đau, cũng đừng chia
cắt rạch ròi giữa hạnh phúc và khổ đau, vì nếu không có khổ đau thì ta sẽ không
biết thế nào là hạnh phúc.
Ta
biết, ngọc chỉ có trong đá và sen chỉ ở dưới bùn. Ngọc được kết tinh từ sỏi đá,
sen được kết tinh từ bùn nhơ. Không thể nào tìm kiếm ngọc ở ngoài đá hay tìm kiếm
sen ở ngoài bùn. Cũng vậy, không có cái hạnh phúc nào từ trên trời rơi xuống,
cũng không có cái thiên đường nào chỉ toàn là hạnh phúc. Bởi ý niệm hạnh phúc
chỉ có khi con người biết cảm nhận khổ đau. Hạnh phúc không thể thiếu khổ đau
và cũng không thể tách rời với khổ đau. Vậy còn nơi nào tuyệt diệu hơn cõi đời
này, vì nó có cả hạnh phúc lẫn khổ đau!...
Mỗi
khi trời làm dông
Tôi
khoác thêm áo ấm
Mỗi
khi trời nắng hạn
Tôi
phe phẩy quạt hồng.
Lượm
lặt
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...