Hôm ấy nhà máy dệt bị hỏa hoạn vì chập mạch
điện. Minh là một nữ công nhân ở phân xưởng này, năm nay cô chỉ 19 tuổi nhưng
có sức vóc mạnh bạo như con trai. Khi đám cháy vừa bùng lên thì Minh là người đứng
gần đấy nhất. Trong đầu cô chỉ nghĩ duy nhất một chuyện là cần phải dập tắt đám
cháy ngay, đơn giản chỉ vì thấy lửa cháy chứ không nghĩ gì khác, cô lao vào tìm
cách dập tắt lửa mà không ngại bản thân mình có thể gặp nguy hiểm. Minh bị lửa
táp vào mặt và ngã xuống bất tỉnh, sau đó đội cứu hỏa đã đến kịp thời và dập tắt
ngọn lửa, tránh cho nhà máy bị thiêu rụi và phá sản.
Minh được đưa vào phòng cấp cứu, được
các vị bác sĩ lo chữa chạy cho khuôn mặt của cô khỏi bị sẹo vì họ biết cô là một
cô gái xinh đẹp, chưa chồng. Bên ngoài cánh nhà báo tụ tập đông như kiến, chuẩn
bị phỏng vấn một nữ anh hùng đã cứu nhà máy qua cơn hỏa hoạn, ông phó bí thư tỉnh
ủy cũng đi qua đi lại rất nóng ruột, tay cầm một bó hoa tươi, chuẩn bị tặng cho
người nữ anh hùng xã hội chủ nghĩa, miệng ông nhẩm nhẩm trước bài diễn văn ca
ngợi người nữ anh hùng dám dấn thân vì nhà máy, vì nhân dân… Rồi Hội Phụ nữ, Mặt
trận cũng những đoàn thể khác đến mỗi lúc một đông, cười nói rôm rả, ai nấy chuẩn
bị báo cáo lên cấp trên một gương điển hình của thời đại…
Tại phòng hậu phẫu, Minh vừa tỉnh dậy
sau ca mổ, cô đau đớn nhận ra rằng, thế là hết, gương mặt mình chắc đã bị hủy
hoại, rồi chuyện chồng con, chuyện nhan sắc, tất cả đều trôi tuột trong ý nghĩ,
chẳng còn gì nữa…
Đúng lúc đó thì cô y tá tháo băng trên mặt
và chuẩn bị đưa cô ra phòng ngoài. Cánh cửa vừa mở thì trước mặt cô là một phái
đoàn đủ lệ bộ và nhóm phóng viên vây quanh vòng trong vòng ngoài làm cô không
hiểu chuyện gì đã xảy ra và chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?
Ông Phó bí thư sửa giọng rồi trịnh trọng…
Kính thưa… kính thưa… đồng chí Minh, kính thưa… v.v… và v.v…. Rồi đến Hội Phụ nữ,
Mặt trận chuẩn bị những bài diễn văn thật oách để đua nhau ca ngợi gương điển
hình…
Minh thấy mắt mình hoa lên, cô gắng gượng
ngồi dậy. Ông phó bí thư thấy thế thì mắt sáng rỡ, cầm bó hoa tiến lại bên người
nữ anh hùng, đèn flash chớp liên tục… Minh liền đưa tay che mắt và nói lớn:
– Chiếc gương! Ai có mang
chiếc gương nào không? Cho tôi mượn!
……
Chuyện đọc đã lâu rồi nhưng nay vẫn thấy
thấm nên cố nhớ và viết lại, vì cái tính dí dỏm chua cay của tác giả ở câu kết
khiến mọi người sực tỉnh. Không! Minh không cần làm một người nữ anh hùng!
Không cần những gương điển hình ảo tưởng! Cái mà cô cần, cô quan tâm chính là
gương mặt của cô, hạnh phúc đích thực của cô chứ không phải những danh hiệu
khoe mẽ đó. Cô cần chiếc gương để xem gương mặt của mình thế nào sau khi mổ, thế
mà chẳng ai nghĩ ra cho cô, họ chỉ biết thành tích, chỉ biết báo cáo mà không
nghĩ đến dung nhan của một con người, của một cô gái trẻ chưa chồng sẽ ra sao
khi gương mặt mình bị sẹo bị bỏng làm biến dạng đi chăng? Cô cần cái gương là vậy.
Ngày nay những việc như thế này cũng
không hiếm. Người ta chỉ biết chạy theo danh xưng, chạy theo thành tích mà quên
đi cái bản chất cốt lõi của một con người, đó là mưu cầu hạnh phúc bằng một
tình yêu chân thật.
Danh vọng chỉ là hư ảo. Đừng
tưởng rằng ai cũng cần nó! Cái họ cần là bản chất của một con người đúng nghĩa
chứ không phải những danh xưng hão huyền kia...