Một chàng trai sống ở Xá-vệ, nghe Phật
thuyết pháp liền hướng tâm về đạo, xin được xuất gia vào Tăng đoàn, khi thành Tỳ-kheo
được gọi là Trưởng lão Tissa. Thời gian sau, mụn nhọt bỗng nổi lên khắp người
ông. Trước tiên là những mụt mủ không lớn hơn hột cải, rồi tăng dần bằng hột đậu
tây, đậu Hà Lan, hạt táo,và bằng trái "vilva". Cuối cùng mụn nhọt vỡ
ra và toàn thân trưởng lão lở loét, vì thế Ngài có tên là Pùtigatta tissa. Về
sau xương Ngài bắt đầu hư thối, không ai muốn săn sóc Ngài. Y trong và ngoài của
Ngài bị dính máu khô nhìn như bánh lưới. Bạn cùng liêu không thể săn sóc nên đuổi
Ngài ra khỏi liêu, để nằm dưới đất chẳng ai giúp đỡ.
Ðức Phật không bao giờ quên quan sát thế
gian mỗi ngày hai lần, bình minh và chiều đến. Ngài nhìn từ chân trời đến hương
thất không thiếu sót, và thấy Trưởng lão Tissa. Biết rằng ông sắp chứng
A-la-hán và không còn ai nương tựa ngoài Phật, Thế tôn từ hương thất đi một
vòng tinh xá đến nhà bếp. Ngài rửa nồi nước đặt lên lò than và đợi. Khi nước đã
nóng Ngài đến nắm lấy chân giường tissa.
Lúc đó các Tỳ-kheo thưa với Phật:
- Xin Thế Tôn đi trước, chúng con sẽ
khiêng ông ta đến nhà bếp.
Thế Tôn bảo mang đến một cái chậu và đổ
nước nóng vào. Ngài bảo các Tỳ-kheo cởi ngoại y của Tissa, giặt bằng nước nóng
cho thật sạch rồi phơi khô dưới ánh nắng. Sau đó, Ngài dùng nước nóng lau mình,
kỳ cọ và tắm nắng. Tắm xong thì ngoại y của ông cũng vừa khô. Thế Tôn sai mặc
ngoại y cho ông và bảo lấy nội y giặt nước nóng và vừa khô. Khi người ông đã
khô ráo thì nội y cũng vừa khô. Ðược mặc y vàng làm nội y và một cái khác làm
ngoại y Tissa nằm xuống giường, thân khỏa khắn và tâm an tĩnh. Thế Tôn đứng nơi
đầu giường bảo ông:
- Tỳ-kheo, thần thức sắp rời ông, chẳng
bao lâu thân ông sẽ thành vô dụng như khúc gỗ nằm lăn trên đất.
Và Ngài đọc Pháp Cú:
Không
bao lâu thân này,
Sẽ
nằm dài trên đất,
Bị
vất bỏ, vô thức,
Như
khúc cây vô dụng.
Cuối Bài kệ Trưởng lạo Pùtigatta Tissa
chứng A-la-hán và nhập Niết-bàn. Thế Tôn cho tiến hành lễ Trà-Tỳ, lấy xá-lợi và
xây bảo tháp thờ phụng.
Các Tỳ-kheo thắc mắc hỏi Thế Tôn:
- Bạch Thế tôn! Trưởng lão Tissa tái
sanh về đâu?
- Ông ta nhập Niết-bàn.
- Bạch thế tôn! một Tỳ-kheo sắp chứng
A-la-hán tại sao thân còn bệnh như thế, xương ung thối? Hành nghiệp kiếp trước
của ông như thế nào mà ông chứng được A-la-hán?
- Các Tỳ-kheo, mọi việc xảy ra đều do
hành nghiệp kiếp trước.
- Ông ta đã làm gì, thưa Thế Tôn?
- Các Ông hãy lắng nghe:
Trong thời Phật Ca-diếp, trưởng lão
Tissa là người bẫy chim. Ông bắt được rất nhiều chim, đa số mang vào hoàng cung
hoặc mang đi bán. Nếu giết chim đi và cất lại quá lâu không đem bán thì thịt
chim sẽ hư thối, và để giữ chim khỏi bay mất ông thường bẻ xương chân và xương
cánh của chúng, dồn đống chúng lại một chỗ để đem ra bán ngày hôm sau. Nếu bẫy
được quá nhiều, ông cũng đánh chén vài con.
Một hôm thức ăn nấu chín thơm phức vừa dọn
lên, có một vị A-la-hán dừng chân trước cửa nhà ông khất thực. Ông bỗng thấy
lòng thanh thản, thầm nghĩ mình đã giết hại và thịt nhiều sinh mạnh nên muốn
cúng dường Ngài. Và ông đỡ bình bát, bỏ đầy những món ăn thơm, năm vóc gieo xuống
đất, đảnh lễ về thưa:
- Tôn giả! Xin cho con được vào quả vị
cao nhất mà Ngài đã chứng.
Trưởng lão hồi hướng công đức cho ông sẽ
được như vậy.
Các Tỳ-kheo, do công đức đã làm này, phước
báo đã đến với ông như thế. Vì ông đã bẻ chân chim nên tứ chi ông bệnh hoạn và
xương ông ung thối. Vì ông cúng dường thức ăn ngon cho A-la-hán nên ông chứng
quả A-la-hán.
Tích
truyện Pháp Cú