Khi con người ta lớn,
người ta bỗng thấy lúc bé đời sao đơn giản thế, mà lại tươi đẹp thế. Và ta lại
đặt câu hỏi, sao khi lớn lên, người ta có thể ăn bất kì món đặc sản cầu kỳ nào
mà lại không thấy vui miệng bằng cây kem mút ăn vội trước cổng trường giờ tan học.
Người ta có thể mua sắm cho mình bất cứ thứ quần áo hợp mốt nào mà lại không thấy
háo hức bằng lúc khoác lên mình chiếc áo ba mẹ mua cho diện Tết. Người ta có thể
đi cùng người yêu trên chiếc xe hơi đắt tiền mà lại chẳng thấy tim mình xao xuyến
như lúc ngồi sau xe đạp của cậu bạn lơ đãng ngày xưa.
Thế đấy, người ta có thể đạt
được mọi thứ mình muốn, để rồi nhận ra rằng, khi cuộc sống quá dư giả, thì có
những giá trị mà chỉ khi thiếu thốn ta mới có thể cảm nhận được. Thi thoảng
trong lòng đầy ắp những ưu tư phiền muộn rồi ta bắt gặp những nét mặt vô tư
chơi đùa của cô cậu bé thơ ngây, ta thốt lên: Trời ơi! Sao mà đã quá vậy, hạnh
phúc, sung sướng quá vậy. Tuổi thơ ơi! Vuột đâu mất rồi?