Một khách sạn
nổi tiếng tuyển dụng chức danh giám đốc bộ phận. Người tham gia
thì rất đông.
Sau nhiều vòng
tuyển chọn, chỉ còn lại 10 ứng cử viên. Đích thân ông chủ tịch hội đồng quản trị
sẽ phỏng vấn họ.
Anh hồi hộp bước
vào phòng phỏng vấn. Anh chưa kịp ngồi xuống ghế thì ông chủ tịch hội đồng quản
trị đã mừng rỡ chạy lại ôm lấy anh: “Cuối cùng, tôi cũng tìm được anh.” Rồi ông
quay lại nói với cô thư ký: “Cũng may, tuần trước, nhờ anh nầy mà con gái tôi
đã không bị chết đuối ở bể bơi. Sau khi cứu sống con tôi, anh ấy đã bỏ đi mà
không để lại địa chỉ gì cả. Hôm nay, thật may mắn gặp được anh ấy ở đây.”
Anh nóng bừng
hết cả mặt. Anh cảm thấy nữ thần số phận đang mỉm cười với anh, nhưng anh lấy lại
bình tỉnh và nghĩ bụng rằng thành thật phải chăng quan trọng hơn chuyện được
tuyển dụng:
- “Không thưa
ông, ông nhận lầm người rồi.”
- “Nhận nhầm
người ư? Không, không, tôi còn nhớ rõ trên gương mặt người thanh niên đó, cũng
có một nốt ruồi rất to.”
Anh càng tỏ ra
dứt khoát hơn:
- “Đúng là ông
đã nhận lầm người rồi. Tuần trước, tôi không đi bơi.”
Hai ngày sau,
anh đến khách sạn nhận việc. Anh nghe nói, trong số mười người trong vòng phỏng
vấn cuối, chỉ có ba người được tuyển dụng.
Trong giờ nghỉ
giải lao, anh hỏi cô thư ký của ông chủ tịch hội đồng quản trị:
- “Ông chủ tịch
hội đồng quản trị đã tìm thấy ân nhân cứu mạng sống cho con gái mình chưa?”
Cô thư ký cười
rất to:
- “Anh nói cái
gì cơ? Ông chủ tịch hội đồng quản trị làm gì có con gái.
Đừng bao giờ
quên rằng thành thật là một tài sản quý giá trong cuộc đời của bạn. Thành thật
là đức tính tốt đẹp, là sự thể hiện của lòng tốt. Nó không chỉ làm cho người
khác tin tưởng vào bạn, mà nó còn đem đến cho bạn nhiều cơ hội hơn.
Cũng như vậy,
khi tuyển dụng nhân viên, nhà lãnh đạo phải biết cách làm cho họ bộc lộ đức
tính đó.
Sưu tầm