Một hôm ông Cấp Cô Độc đến thăm Đức Phật.
Bậc Đạo Sư biết ông đã khánh kiệt bèn hỏi:
- Này gia chủ, hôm nay tại nhà ông còn
có vật gì để bố thí nữa không?
- Bạch Thế Tôn, con còn vật bố thí.
Bậc Đạo Sư hỏi tiếp:
- Ông còn, này gia chủ, vậy là những vật
gì?
- Bạch Thế Tôn, ở nhà con còn “cháo tấm
với bột chua để lại từ ngày hôm trước.”
Nghe vậy, Đức Thế Tôn dạy như sau:
- Này gia chủ, đừng bao giờ nghĩ rằng,
cháo tấm và bột chua kia sẽ ít công đức, ít phần phước báu. Vật bố thí dẫu thô xấu thế nào,
nhưng tâm bố thí tốt đẹp thì quả sẽ cho tốt đẹp. Ai có thể làm cho tâm tốt đẹp
thì bố thí bất cứ loại thô xấu nào cũng được quả tốt đẹp, được quả dị thục to lớn.
Như vậy khi làm phước, muốn được kết quả thù thắng như lời dạy trên của Đức Phật, chúng ta cần
phải nắm được ba điều sau đây:
1. Mình làm việc gì với tâm hoan hỉ thì có phước, tâm hoan hỷ nhiều
thì phước nhiều.
2. Làm phước mà có trí tuệ thì phước đó
nhiều hơn là không có sự hiểu biết rõ việc mình làm.
3. Khi
tạo phước, chúng ta rủ người khác
cùng làm phước với mình thì phước báu tăng trưởng.
Nếu bản thân là người thường đi kêu gọi
người khác làm phước hay là mình là người được người khác kêu gọi làm phước thì
nên biết những điều này:
- Thứ nhất, khi làm phước mình tránh trường hợp bị kích động do người khác nói khích. Thí dụ,
mình không muốn làm việc phước thiện đó, nhưng nghe người khác nói khích nên
làm Đây là một điều tránh không nên làm
và tương tự chúng ta cũng không nên nói khích người khác để kêu gọi họ làm phước.
- Thứ hai là tránh kêu gọi một người nào
đó làm phước hoài. Thí dụ, thấy chùa có những Phật tử rất có lòng với Tam Bảo, sốt sắng cúng dường
và như vậy chúng ta cứ kêu gọi họ làm phước hoài. Trường hợp này, Đức Phật gọi
là vắt sữa con bò đến cạn kiệt. Có những người do việc gì cũng bị kêu hùn phước
nên họ đâm ra buồn nản, không còn sự hoan hỷ và cuối cùng không muốn làm
phước nữa. Trong trường hợp này chúng ta
đã tạo ra cái nghiệp rất là lớn
chúng ta làm mất niềm tịnh tín nơi các
thí chủ này.
- Thứ ba, khi người ta làm phước, dù làm
ít làm nhiều mình không nên dòm ngó chỉ
trích. Thí dụ hôm nay chúng ta kêu mọi người hùn phước, người cúng 1.000 đồng
mình cũng sadhu (lành thay), mà người cúng 1 đồng mình cũng sadhu, đừng bao giờ
nói "Phật tử đó, hoặc người đó giàu vậy
mà khi kêu gọi hùn phước thì chỉ cúng 20.000 hoặc 50.000 đồng. Chúng ta
không nên nói như vậy. Chuyện người ta làm phước, ai làm thì người đó hưởng, đó không phải là bổn phận
hay là vấn đề là họ phải cúng như thế này hay
thế kia mà cốt ở chỗ tâm trong sạch.
Do đó, chúng ta phải hiểu rằng, mỗi người
có một tính cách khác nhau, hoàn cảnh khác nhau. Ngay cả trong vấn đề tu tập
cũng vậy, có những người coi trọng việc
bố thí, có người chuyên về trì giới,
có người chú trọng đến việc tham thiền. Và đối với người không coi trọng việc bố
thí thì khi nào họ nghe Pháp, họ hoan hỉ thì họ phát tâm làm phước, cúng dường.
Chúng ta không nên thấy họ không làm phước mà đi phê bình, nói tới nói lui làm cho họ phiền não.
Có người thích cúng dường cho chùa
nghèo, nhưng cũng có người thấy chùa càng đẹp thì họ cúng càng nhiều vì họ nghĩ
chùa này linh thiêng nên được nhiều người cúng, còn chùa kia nghèo
xấu thì không linh thiêng nên họ không cúng. Đây cũng là việc tùy vào
tánh ý của mỗi người nên chúng ta để cho mọi người tự nhiên. Trong việc làm phước
nên để tâm người ta tự nhiên thì người ta hoan hỉ.
Đừng bao giờ nghĩ rằng tôi không làm phước được bởi vì tôi
nghèo, làm phước thì phải giàu mới có tiền
để làm phước. Chưa chắc chỉ có người giàu mới có thể làm phước được. Có tiền
làm phước mà không biết làm phước cho
đúng cách thì cũng chẳng được phước. Làm phưóc là do sự phát tâm trong sạch của
mình, vì vậy chúng ta nên ý thức rõ ràng việc phước thiện mà chúng ta sẽ, đang
và đã làm để quả phước được thành tựu trọn
vẹn.
Trích
dẫn nguồn: phapluan.net