Một vị ẩn sĩ kia đã từ lâu sống kham khổ
trong sa mạc. Ông vốn là người có nhân đức, hiền lành, nhưng có chứng bệnh hay
quên. Người ẩn sĩ tìm đến một nhà đạo sĩ khôn ngoan hơn để bàn hỏi về chứng bệnh
hay quên của mình.
Sau khi nghe lời khuyên
bảo khôn ngoan, người ẩn sĩ sung sướng ra về. Nhưng khi về đến nhà thì đã quên
hết những lời khôn ngoan ấy. Hôm sau, người ẩn sĩ lại tìm đến nhà đạo sĩ để
nghe lại những lời khôn ngoan ấy. Dọc đường, người ẩn sĩ lại quên hết mọi
sự. Cứ như thế, ngày này qua ngày khác, ông ta nghe rồi lại quên. Nản lòng thất
vọng, ông quyết định không đến tìm gặp nhà đạo sĩ nữa.
Một thời gian sau, tình cờ, người ẩn sĩ
gặp nhà đạo sĩ. Nhà đạo sĩ ân cần hỏi thăm cho biết ông đã tiến tới đến đâu rồi.
Người ẩn sĩ khiêm tốn thú nhận:
- Thưa thầy, con lại quên tất cả những lời
thầy khuyên. Con biết đã quấy rầy thầy quá nhiều rồi, nên con không dám làm phiền
thầy nữa.
Nhà đạo sĩ bảo:
- Con hãy đi thắp đèn.
Người ẩn sĩ đi thắp đèn, rồi nhà đạo sĩ
lại nói:
- Con hãy đem những ngọn đèn khác đến
đây, rồi thắp sáng lên từ ngọn thứ nhất kia.
Người ẩn sĩ làm như lời nhà đạo sĩ khôn
ngoan dạy. Nhà đạo sĩ hỏi:
- Theo thiển nghĩ của con, ngọn đèn đầu
tiên kia có bị mất hụt ánh sáng của nó chỉ vì đã thắp sáng những cái đèn khác
không?
- Thưa thầy không.
Rồi nhà đạo sĩ hiền lành kết luận:
- Cũng vậy, đối với thầy, không những chỉ
mình con, nhưng nếu tất cả dân làng này đến với thầy xin điều gì, thầy không mất
mát thiệt thòi chi cả. Vậy bất cứ khi nào cần con hãy đến với thầy, đừng ái ngại
chi hết.
** * ** * **
Tình thương đích thực không làm cho
chúng ta trở nên nghèo nàn, hoặc bị thiếu hụt mất mát. Trái lại, nó càng làm
cho chúng ta thêm phong phú và được tự do thật sự.
Nếu chúng ta cho đi và mong nhận lại,
chúng ta sẽ chẳng nhận được gì hết, và sẽ cảm thấy cay đắng, bất mãn trước những
vô ơn bạc bẽo. Nhưng nếu chúng ta thành thực cho đi mà không mong được đền đáp,
chúng ta sẽ nhận được tất cả và càng cảm thấy bình an vui sướng khi không nhận
được gì hết.
Yêu thương không phải là cho đi một cái
gì. Nhưng là cho đi chính mình. Yêu thương là tận hiến, là quên mình để phục vụ
người khác. Nhưng làm sao chúng ta có thể cho đi chính mình hay hiến thân phục
vụ, nếu chúng ta vẫn còn nô lệ chính bản thân và lòng ích kỷ.
Nếu chúng ta chỉ tìm kiếm những gì đem lại
tiện nghi, dễ dãi cho bản thân, nếu chúng ta chỉ bận tâm tránh né những gì gây
phiền toái cho mình, làm sao có thể nói được là chúng ta biết cho đi, biết hiến
thân một cách chân thành.
Sưu
tầm