NHỮNG BẬC THANG VÀ PHO TƯỢNG

Ngày xưa, trong một ngôi đền có một bức tượng phật được khắc từ đá granite hết sức tinh xảo. Hàng ngày đều có nhiều người đến khấn vái, cầu nguyện. Những bậc thang dẫn đến bức tượng phật cũng được cắt gọt từ cùng một tảng đá làm ra bức tượng ấy.

Đến một ngày nọ, những bậc thang trở nên bất mãn và đưa ra lời phản kháng rằng:

- Chúng ta vốn là anh em, cùng sinh ra từ một tảng đá. Cớ gì mà họ có quyền chà đạp lên chúng ta mà lại cúi đầu trước anh? Anh có gì hay nào?

Phiến đá tạo nên pho tượng phật điềm tĩnh trả lời:

- Đó là vì anh chỉ phải chịu bốn nhát dao là đã có hình dáng như ngày nay rồi, nhưng tôi đã phải chịu mười ngàn nhát cắt và đục thì mới thành một bức tượng Phật.

==  =  =  ==

Đúng là, chúng ta cần phải biết ơn khổ đau. Khổ đau vừa giúp chúng ta ý thức được cái gì là hạnh phúc, vừa giúp khả năng chịu đựng trong chúng ta lớn mạnh, để chúng ta có thể phát tiết hết bản năng sinh tồn tiềm ẩn của mình.

Cũng như nếu không bị lạc đường, chúng ta sẽ khó biết mình vốn rất sợ hãi; nếu không bị xúc phạm, chúng ta sẽ khó biết rõ mức độ nóng giận của mình; nếu không bị dối gạt, chúng ta sẽ khó biết mình cũng rất dễ tổn thương; nếu không bị bỏ rơi, chúng ta sẽ khó thấy được tính yếu đuối và dựa dẫm của mình.

Chính nhờ bản năng sinh tồn biểu hiện mà chúng ta thấy rõ từng ngõ ngách sâu kín của phiền não tạo nên khổ đau. Từ đó, chúng ta biết cách điều chỉnh lại tâm thức và nếp sống của mình, sao cho hài hòa với sự vận hành của vũ trụ. Nhờ đó, sự hiểu biết và tình thương trong chúng ta bừng nở. Chúng ta có thể đi giữ thăng trầm của cuộc đời này một cách thong dong tự tại mà không còn lo sợ những nghịch cảnh bất ngờ......