Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại,
ngạc nhiên khi thấy những con voi to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng
rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.
Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây,
chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.
Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh
ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy.
“Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này
rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi
đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình
không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày
xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây
và chạy đi”.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả
năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể,
nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Ngẫm nghĩ một chút, chúng ta thấy chẳng phải chỉ những con voi
trong câu chuyện mới có ý nghĩ như thế đâu mà ngay cả loài người chúng ta cũng
không khác chúng là bao nhiêu.
Phải nói niềm tin là một sợi dây tơ bé nhỏ vô hình nhưng có sức cột
trói thật bền. Có khi niềm tin đưa con người bước lên đỉnh cao của cuộc sống
làm người nhưng đôi khi người ta vô tình thắt chặt đời mình bằng niềm tin thì
có khi cứ mãi lẩn quẩn, lanh quanh.
Đến với tín ngưỡng, đến với tôn giáo, người ta luôn có niềm tin rất
lớn nơi cái mà cho là “xưa bày nay làm” và khắc sâu vào tâm lý cho rằng đó là
giới hạn buộc phải uốn nắn, vặn vẹo thân mình tuân theo, cho đó là những hiểu
biết chuẩn xác của những người đi trước, nên ít khi nào người ta dám bứt xích
bước ra, dám đặt ra câu hỏi những điều ấy có đích thực là chân lý đúng đắn
không?
Tại sao cứ đến dịp cuối năm là chúng ta năm nào cũng đưa ông công
ông táo, cúng quẩy đầy đủ. Rồi đầu năm, cũng cầu cũng vái, cũng đã thực hành hết
lòng rồi mà cuộc sống vẫn không có sự chuyển hóa tốt đẹp nào, tình trạng “vũ
như cẩn”?
Chúng ta đã hình thành thói quen tin tưởng vào sợi dây xích vô hình
năm nào và biến chúng thành nơi tin tưởng, thành nơi dựa dẫm an toàn cho chúng
ta trong cuộc sống. “Có còn hơn không”, thà làm vậy và cũng chẳng mất mát gì
cho lắm thì việc cúng bái cầu khẩn như là một cái cớ che lấp tâm lý mập mờ yếu
đuối trong ta.
Tin vào sợi dây xích vô hình là vô tình để niềm tin đi quá xa và như
vậy mà chúng ta không ngồi lại kiểm chứng hay không dám kiểm chứng thì đó là
thái độ mê tín. Vì niềm tin mê muội chúng ta đã vô tình bóp chết sự tự do nơi
chính mình. Một khi sự sống của mình để cho sợi xích vô hình điều khiển thì đó
không còn là tự do, là sự sống nữa…….