Xưa có anh chàng con nhà giàu đẹp trai học giỏi, nhưng chỉ có cái tật cố chấp cùng
mình. Một hôm, dùng búa đóng đinh lơ đễnh thế nào mà bàn tay trái của anh nện
phải tay mặt một cái đau điếng. Từ đó, anh đâm ra ác cảm cố chấp đối với bàn
tay trái. Luôn luôn anh rấp tâm tìm dịp trả thù.
Bữa nọ, tay trái đóng cửa vô ý làm kẹt bàn tay phải đau điếng. Anh chàng liền
nổi giận lôi đình, mở một cuộc chiến sống chết giữa hai bàn tay.
Kết cuộc người ta không rõ bàn tay nào thắng trận, chỉ biết thân nhân anh phải chở anh vào nhà thương để bó bột hai cánh tay và chữa bệnh tâm thần.
= = = = =
Không có câu chuyện nào vô duyên và vô lý
bằng câu chuyện trên đây cả. Trên thực tế, ta không bao giờ thấy có một trận
thư hùng giữa hai bàn tay.
Thế mà trong mỗi con người chúng ta, không giây phút nào lại vắng bóng những cuộc chiến giằng dai giữa những niệm thiện và ác.
Cũng như anh chàng trên, ai cũng dành nhiều cảm tình, sẵn sàng khoan dung đối với những tư tưởng thiện và ngược lại, chúng ta rất bực bội, đầy thù hằn, ác ý với những niệm xấu ác của chính mình.
Chúng ta đã từng nghe nói và mơ tưởng đến sự Thánh thiện thanh cao, nhưng chưa bao giờ chúng ta thấy biết, rờ nắm cái thực thể ấy nằm ở đâu, trong ngõ ngách nào trong cuộc sống. Cho nên không thể tin nó ở bên ta, ngoài ta. Vì thế, trên xác thân vô thường sinh diệt này và chỉ có một lối cuối cùng là tìm nó nơi tâm mình mà thôi.
Nhưng hỡi ơi! Khi nhìn lại bản tâm của mình, chúng ta sẽ thấy không biết cơ man nào là những tư tưởng thiện ác đua nhau trình diễn, chúng nó sanh diệt loạn động liên miên. Vì đã được trui rèn từ thuở nhỏ, lúc nào ta cũng có khuynh hướng thiên về chân, thiện, mỹ và ghét cay ghét đắng những gì ngược lại. Do đó, mà trong ta, lúc nào cũng có những cuộc chiến dai dẳng giữa hai thế lực đối nghịch nhau. Phe nào thắng thì ta cũng mệt nhoài, vì cả hai đều là những suy niệm của mình cả.
Tại sao mình lại tự làm khổ mình vậy trời!
Đuổi ác đi đâu? diệt trừ kiểu nào?
Nếu chúng ta thấy rằng mình còn sức để mở thêm một cuộc đọ sức giữa hai bàn tay
nữa thì xin chúng ta cứ tiếp tục! Bằng ngược lại, chúng ta đã mệt nhoài, nắm
không xong mà thả cũng chẳng ra, thì xin úp hai bàn tay xuống, chấm dứt cuộc
nội chiến của hai bàn tay là giải quyết vấn đề. Bởi vì mọi người xung quanh vẫn
sống, vẫn hít thở ăn uống, sống nhăn răng chứ có ai khóc than, than thở vì bị
ảnh hưởng “cuộc chiến hai bàn tay” của mình đâu hở trời!