Một hôm, thầy
giáo ra bài cho toàn lớp học như sau:
- Từ nay đến
cuối tuần, mỗi người trong chúng con hãy tìm quan sát một cây bông tầm thường mọc
bên lề đường không được người ta chú ý và đặt tên cho đàng hoàng, nhưng chỉ được
gọi bằng một tên chung là hoa dại, không có giá trị gì cả.
Cả lớp học
hăng say thực hiện điều thầy giáo muốn. Mỗi em cố gắng cầm theo một kính lúp
quan sát, nhìn xem thật kỹ những đường nét cấu tạo vành hoa, những màu sắc tươi
đẹp.
Sau một tuần lễ,
từng học trò thi đua nhau mô tả những nét đẹp của bông hoa mà mình đã quan sát
được. Cả lớp đều công nhận rằng: những loại hoa dại bị khinh thường kia đều có
một vẻ đẹp tuyệt vời không ngờ được, mà cũng không ai có thể bắt chước tạo ra
những vành hoa, những màu sắc đầy sức thu hút như vậy.
Cuối cùng, thầy
giáo lên tiếng kết luận:
- Chúng con đã
có kinh nghiệm rồi đó, nếu chúng ta chú ý quan sát, dành thời giờ để quan sát,
thì cả vật tầm thường nhất như cây hoa dại kia cũng sẽ xuất hiện thật tuyệt đẹp.
Áp dụng vào mối
tương quan giữa người với người, chúng con hãy nhớ điều này:
Mỗi một người
là một kỳ công tuyệt đẹp của Ðấng Tạo Hóa, là một thế giới nhiệm mầu đầy sức
thu hút mà ta không bao giờ có thể quan sát cho biết được. Nét đẹp, sự cao cả của
mỗi người đều khác nhau và xem ra như mênh mông không có giới hạn. Thế nhưng mỗi
người chúng ta không có thời giờ dành cho nhau để tìm hiểu nhau, để chiêm ngưỡng
những nét đẹp và sự cao cả của nhau.
Chúng ta chỉ
biết nhau một cách hời hợt bên ngoài, chỉ nhớ ghi nhận những tật xấu, những
khuyết điểm, những lỗi lầm mà quên đi không nhìn đến sự cao cả, sự đẹp đẽ duy
nhất của người ta gặp. Ta không có được tất cả những gì và những ai ta thích,
nhưng hãy thích những gì ta đang có và hãy nâng niu trân quý những ai ta đã bắt
gặp trong cuộc đời mình.
- sưu tầm -