Có một ông lão mù ngồi xin ăn lặng lẽ
bên vệ đường. Phố xá đông đúc người qua lại nhưng ai nấy cũng vội vàng nên chẳng
mấy ai để ý đến ông lão, mặc dù bên cạnh ông lão có để một tấm biển lớn “Xin mở
lòng từ bi, tôi đã bị mù”
Mãi đến xế trưa, bỗng có một anh chàng
thương gia trẻ ăn mặc sang trọng tiến gần lại, ông lão nghe bước chân sát cạnh
mình liền đưa bàn tay sờ lên đôi giày của anh ta và lòng mừng rỡ vì nghĩ hôm
nay chắc mình sẽ không bị đói. Nhưng anh chàng thương gia không móc tiền cho
ông lão mà anh ta lại lấy viết ra ghi cái gì đó phía sau tấm biển giấy.
Ông lão thất vọng vì anh chàng cũng vô
tình quay gót như bao người khác, nhưng không bao lâu thì bỗng dưng chiếc lon của
ông lão lại vang lên những tiếng rang rảng của những đồng xu và cả những tờ giấy
bạc của những người qua đường.
Ông lão sờ lên chiếc lon đầy ắp tiền
lòng vừa mừng khôn xiết và cũng không kèm chế nổi sự ngạc nhiên. Vài giờ sau
anh chàng thương gia trẻ kia quay lại kiểm tra, ông lão sờ lên đôi giày sang trọng
thì biết là người dừng lại ban nảy nên ông gạn hỏi ngay anh đã viết gì trên tấm
biển kia.
Anh chàng vỗ vai ông lão nói rằng anh ta
cũng viết với nội dung như vậy nhưng từ ngữ có khác đi đôi chút, rồi anh ta vui
vẻ bước đi. Câu ấy là “Hôm nay là một ngày nắng đẹp, nhưng tôi không nhìn thấy
được”.
……………………
Câu viết đơn giản ấy như một tiếng
chuông vang lên nhắc nhở mọi người hãy dừng lại để ý thức có một thực tại rất mầu
nhiệm đang xảy ra, đó là một ngày nắng đẹp. Nếu ai đã sống trong những ngày
tháng mùa đông âm u lạnh giá thì chắc chắn sẽ rất yêu quý một ngày nắng đẹp như
thế. Nhưng ta vì có nhiều thứ phải lo toan và nắm bắt quá nên ta đã bỏ lỡ rất
nhiều cơ hội với sự sống.
Thì đây, một tấm biển của một ông lão mù
đã làm cho ta không chỉ ý thức về một ngày nắng đẹp đang lên, mà còn nhắc nhở rằng
ta đang có một đôi mắt sáng. Đó là một thứ tài sản vô giá mà biết bao người
không có được. Một đôi mắt có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, có thể thấy
muôn màu muôn vẻ trên thế gian này.
Còn gì khổ cho bằng ta không thể nhìn thấy
được chính mình và cả người yêu thương của mình. Nhưng nhiều khi vì tham vọng
mà ta cứ lầm lũi lao tới phía trước, không nhận biết được những gì đang xảy ra
trong ta và chung quanh ta thì ta đâu khác gì một kẻ mù.
Dường như đã từ lâu rồi ta đánh mất thói
quen nhìn lại mình. Ta cứ lo đuổi bắt những đối tượng bên ngoài hay trong xa vời
vì ta tin tưởng rằng hạnh phúc của mình nằm ở nơi đó. Nhiều lần thất vọng khi
phát hiện ra chúng chỉ là những cảm xúc sung sướng trong nhất thời chứ không phải
là hạnh phúc chân thật, nhưng ta vẫn cố chấp lao tới tìm kiếm cho bằng được, vì
chung quanh ta ai cũng làm như vậy, ta không thể thua sút.
Nhưng có một đôi mắt sáng chẳng phải là
một điều kiện hạnh phúc hay sao? Ta sẽ làm gì với tất cả những tài sản và danh
vọng mà ta giành lấy được khi ta không còn nhìn thấy chúng được nữa. Mà ta đâu
chỉ có mỗi đôi mắt là quý giá, hãy nhìn kỹ lại hình hài của mình từ trên đầu xuống
dưới bàn chân, ta sẽ thấy tất cả những gì mình đang có đều là điều kiện căn bản
của hạnh phúc cả, không có nó ta sẽ không cảm nhận được thứ hạnh phúc nào nữa…
- sưu tầm -