Rõ
ràng một người trên 18 tuổi không thể ngồi yên chờ thiên hạ bón thức ăn vào miệng
mình. Ai cũng phải đi cày để kiếm sống. Nhưng không gì thảm hơn cảnh suốt đời
chỉ biết chạy quanh một vòng tròn: Đi làm để sống và sống để đi làm, một ngày
lăn đùng ra lạnh ngắt, cứng đơ, vô duyên như một vở kịch dở ẹt! Một
người sống giữa thiên hạ phải có chút hình thức tươm tất, vì ít nhất hai lý do
là tự trọng đối với mình và tôn trọng người khác. Nhưng không gì thảm bằng việc
suốt đời cứ bận tâm vì vẻ ngoài, sợ bị chê xấu, thích được khen đẹp. Xin vài lần
nhìn quanh mình xem, mình ăn mặc trang điểm ra sao thì thiên hạ có ai thèm nhìn
đâu, và sau những cái nhìn thoáng qua của họ, có ai về rồi vẫn còn nghĩ đến
mình. Trừ phi mình quá sức đặc dị mà thôi.