Chúng ta đang
tạo nên chiếc bẫy cho chính mình nếu cứ mãi khóa chặt mình trong một lối suy
nghĩ duy nhất mà không thử tìm một cách khác.
Một chú ruồi
nhỏ đang dốc chút sức lực cuối cùng để vượt qua tấm kính của cửa sổ. Đôi cánh
run rẩy như đang kể một câu chuyện bi thảm về chiến lược hành động của nó: cố gắng
hơn nữa. Nhưng chiến lược ấy không hiệu quả.
Những nỗ lực
điên cuồng không mang lại chút hy vọng nào. Trớ trêu thay, trận chiến này lại
góp phần tạo nên chiếc bẫy cho chính nó.
Càng cố gắng,
nó càng nhanh kiệt sức. Thật vô ích khi chú ruồi cứ nhất định muốn phá vỡ tấm
kính bằng chút sức lực nhỏ bé của mình. Vậy mà nó đã đánh cược cả sự sống để đạt
được mục tiêu bằng nỗ lực và sự quyết tâm. Cuối cùng, chú ruồi phải chịu số phận
bi đát. Nó kiệt sức và gục chết trên bậu cửa.
Chỉ cách mười
bước chân thôi, cánh cửa đang rộng mở. Chỉ mất mười giây đồng hồ để bay đến đó,
và con vật bé nhỏ này sẽ ra được với thế giới bên ngoài mà nó đang tìm kiếm. Chỉ
cần một phần nhỏ sức lực đã bỏ phí, nó đã có thể thoát khỏi chiếc bẫy mà nó tự
áp đặt cho mình.
Nếu chú ruồi
không khóa chặt mình vào một lối suy nghĩ duy nhất và thử tìm một cách khác,
chú đã tìm ra lối thoát một cách dễ dàng.
Cố gắng nhiều
hơn nữa không phải lúc nào cũng là giải pháp tất yếu để đạt được thành công. Nó
có thể không hứa hẹn cho những gì chúng ta đang mong muốn đạt được trong cuộc sống.
Nhiều khi đó lại là khởi đầu của những vấn đề rắc rối, tồi tệ hơn. Nếu chúng ta
đặt cược mọi hy vọng để tìm thấy một lối thoát duy nhất vào việc cố gắng hết sức
trong một mục tiêu hạn hẹp, chúng ta có thể sẽ phá hủy mọi cơ hội khác của
mình.