Tại một xa xôi hẻo lánh, có nhiều lời đồn
đại rằng hoàng tử của đất nước sẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là
dân đen, tầng lớp thấp trong làng đều vui mừng, vì họ tưởng như ngôi làng này
đã bị lãng quên rồi.
Dân đen làm huyên náo hằng ngày kể từ khi họ nghe tin đó. Nhưng không có ai vui mừng và "kích động" bằng một người ăn xin trong làng. Vì không biết ngày hoàng tử đến, nên ngày nào ông cũng ngồi bên vệ đường, hy vọng hoàng tử sẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất là để mua gạo đủ ăn.
Thực ra, người ăn xin có hai cái bơ sắt.
Một cái để đựng tiền xin được, và một cái để đựng ít gạo của ông ta. Hằng ngày,
người ăn xin vẫn ăn mặc rách rưới, tả tơi với hai cái ống bơ ngồi đó.
Và cuối cùng, không uổng công mong đợi,
hoàng tử đã đến và đi vào làng. Khi thấy hoàng tử đi qua, người ăn xin vội chìa
tay ra kêu lên:
- Xin bố thí cho kẻ hèn này!
Hãy cho tôi bơ gạo của ông - Đó là những
lời duy nhất hoàng tử nói.
Người ăn xin không thể tin được vào tai
mình. Không có một lý do gì để một người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo
của một người ăn xin. Người ăn xin định từ chối, nhưng rồi sau khi xem xét lại,
ông đổ bớt gạo ra khỏi bơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo. Hoàng tử đổ gạo vào
túi mình, rồi cho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng
với số gạo mà hoàng tử nhận được, rồi lại đưa cho người ăn xin. Hoàng tử không
bao giờ quay lại, còn người ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi: Điều
gì sẽ xảy ra nếu ông ta đưa cho hoàng tử cả bơ gạo.
"Chúng ta không bao giờ biết là chúng ta
sẽ nhận được gì khi chúng ta cho đi, nhưng hãy tin rằng cuộc sống là công bằng,
và đừng chỉ giữ chặt nửa bơ gạo mà bỏ lỡ cả nắm vàng cuộc sống trả lại cho bạn"