TRỞ LẠI THIÊN ĐƯỜNG - RONG RUỔI

    
Chiếc xe đến xa cảng Miền Tây vào buổi xế. Vũ bước xuống xe và đi về phía cổng bỏ mọi người ồn ào gọi nhau bốc dỡ hàng hóa. Một đứa bé bán báo nghèo khổ mời chàng mua báo. Vũ động lòng thương xót, đón lấy tờ báo và trả cho nó số tiền lớn gấp năm giá trị của tờ báo. Thằng bé mừng rỡ chạy tung tăng đi mất. Vũ lơ đãng liếc nhìn dòng quảng cáo, chợt mắt chàng sáng lên khi trông thấy:

    “Cần một giáo sư dạy piano tại tư gia.”
    Vũ bỗng lóe lên một ý định mới. Chàng đón xe tìm đến địa chỉ ghi trên tờ báo. Đó là ngôi nhà lầu ba tầng nằm khuất trong ngõ của đường Trương Định. Bà chủ nhà phúc hậu mở cổng cho chàng và hỏi:
    – Cậu cần gì?
    – Thưa bác, cháu đọc thấy dòng quảng cáo này trên báo và tìm đến đây.
    – Hay quá nhỉ, mới vừa đăng xong là có thầy giáo đến rồi.
Bà mời Vũ vào nhà giới thiệu cho ông chủ. Ông thoáng nghi ngờ vì thấy Vũ còn trẻ quá, mới trên dưới 20 tuổi làm sao có thể đạt trình độ của một thầy dạy piano. Nhưng ông tế nhị mời chàng ngồi salon hỏi thăm bâng quơ:
    – Cháu từ đâu đến mà xách hành lý như vậy?
    – Thưa bác, cháu vừa từ Vĩnh Long lên dự định tìm việc làm.
    – Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?
    – Thưa bác cháu 18 tuổi.
Ông ngạc nhiên hơn nữa:
    – Mười tám tuổi à? Thế bố mẹ cháu vẫn mạnh khỏe chứ?
Vũ buồn buồn đáp:
    – Thưa bác, vẫn khỏe ạ.
Thấy vẻ mặt buồn buồn của Vũ, ông tế nhị không muốn hỏi thêm.
    – Cháu gọi bác là bác Trường. Còn cháu?
    – Thưa bác, cháu là Nguyễn Thái Vũ.
Ông cất tiếng gọi:
    – Mai và Tuấn ơi! Xuống đây nghe ông thầy đánh đàn.
Trên lầu, hai đứa trẻ chạy xuống. Đứa bé gái trạc 15, đứa bé trai 14. Chúng khoanh tay chào khách rồi đứng sau lưng chiếc ghế của ông bà Trường.
    – Mời cháu đánh một khúc nhạc nhé!
Rõ ràng họ muốn thử tài nghệ của Vũ. Ông Trường hướng dẫn Vũ đến cây đàn piano mới toanh nằm ở sát tường. Vũ kéo ghế ngồi xuống, dỡ nắp đậy lên, kéo tấm vải nỉ ra. Chàng lướt tay một loạt để kiểm tra sự chính xác của nốt nhạc. Nhìn những ngón tay chàng thoăn thoắt lướt qua, cây đàn vang lên những tiếng giòn giã, ông bà có vẻ tin tưởng đôi chút.
    Chàng chỉnh người ngay ngắn đánh bài Trường ca Parsifal của Wagner, tiếng nhạc vang lên như đưa mọi người ra khỏi thực tại. Nhạc khúc quá dài, Vũ chọn một chỗ để kết thúc. Tiếng đàn dứt rồi mà mọi người còn ngơ ngẩn trong cơn say sưa chất ngất. Mãi một lúc sau, bốn người mới bật lên:
    – Tuyệt quá!
    Hình dáng đẹp đẽ khôi ngô thanh tú, ánh mắt hiền lành trầm buồn, mái tóc cong dợn lơi lơí của Vũ ngồi trước cây đàn piano trông rực rỡ như một thiên thần âm nhạc.
    – Cháu học đàn từ bao giờ vậy?
Vũ đứng dậy đáp:
    – Thưa bác, cháu tập đàn từ năm sáu tuổi.
Cả nhà có vẻ thán phục chàng lắm, khi mọi người đã trở lại salon, ông Trường lại hỏi:
    – Cháu vừa mới đến thành phố, đã có chỗ ở chưa?
    – Thưa bác, chưa.
    – Vậy cháu hãy ở lại đây vài ngày rồi hãy tính nhé!
    – Vâng, cháu cám ơn bác.
    Vốn là một nhà kinh doanh chuyên nghiệp, ông Trường muốn đánh giá Vũ cẩn thận vài ngày trước khi ông đưa ra một quyết định quan trọng hơn.
    Vũ được Tuấn hướng dẫn lên một gian phòng trên tầng hai để nghĩ lại. Trong mỗi phòng đều có buồng vệ sinh riêng biệt. Lối kiến trúc của ngôi nhà rất tối tân và mỹ thuật.
    Những ngày ở lại Vũ được gia đình ông Trường mời đánh đàn cho họ nghe thường xuyên. Họ vẫn tin nơi tài nghệ của chàng. Gia đình có vẻ vui hẵn lên. Ông Trường để ý thấy Vũ ít ăn thịt cá trong những bữa ăn mà hay dùng đậu chiên, các thứ légume. Chàng tuyệt đối không hút một điếu thuốc, không ra khỏi nhà tìm một quán cà phê. Vũ nói năng nhỏ nhẹ, từ tốn và lễ phép. Khi ngồi một mình, Vũ thường ngồi yên lặng nét mặt buồn buồn đăm chiêu về một vấn đề gì mông lung lắm. Có lần Mai cầm vỡ đến nhờ ông giải thích một bài toán khó, ông chụp ngay cơ hội nói:
    – Ôi, bố còn nhớ gì nữa đâu, con nhờ anh Vũ đi.
Mai rụt rè đến nhờ Vũ:
    – Bố em nhờ anh giải thích giùm em bài toán này.
Vũ cầm lấy vỡ, vẽ hình rồi chứng minh trong chốc lát. Chàng giảng cho Mai thật kỹ lưỡng và luôn luôn nhắc lại những định lý liên hệ. Mai hiểu được rõ ràng, cám ơn và rồi quay đi. Trong ba ngày này, ông Trường không đi đâu hết. Ông chỉ gọi điện thoại để điều khiển các công việc ở công trường. Ông muốn “bám sát” Vũ để sự nhận xét được chu đáo trước khi đưa ra một quyết định.
    Ba ngày trôi qua, vào một buổi tối, cả nhà quây quần nơi phòng khách. Sau khi nghe Vũ đánh xong bài Les flots du Danube, ông Trường mời Vũ lại salon và nói:
    – Sở dĩ bác mời Vũ ở lại ba ngày để bác có thể nhận xét cháu trước khi chúng ta hợp đồng lâu dài với nhau. Bây giờ thì bác đã đủ niềm tin để quyết định, Bác có mấy đề nghị như sau:
    - Thứ nhất, bác mời cháu ở với gia đình bác không kỳ hạn. Thứ hai, bác nhờ cháu dạy piano cho Mai và Tuấn, đồng thời giúp đỡ các em về bài vở ở trường. Thứ ba, bác đề nghị cháu đi học khóa Trung cấp thi công xây dựng hai năm, để ra trường giúp đỡ cho bác. Bác vốn là kỹ sư xây dựng đang chịu trách nhiệm chủ nhiệm công ty xây lắp Thành Công.
    Thời gian cháu ở với bác thì quyền lợi của cháu đồng đều như Mai và Tuấn. Ý kiến của cháu thế nào?
Vũ trầm ngâm giây lâu rồi thưa:
    – Thưa bác khóa học đó chừng nào sẽ mở, và thủ tục ra sao?
    – Bốn tháng nữa khóa học đó bắt đầu và ngày mai bác sẽ đến ghi tên cho cháu. Sẽ có một cuộc thi về các môn Toán Lý Hoá. Nhưng việc đó không quan trọng, cháu yên tâm.
    – Cháu xin cám ơn bác về những sự ưu ái mà bác dành cho và xin hứa cố gắng giúp đỡ hai em Mai và Tuấn.
Ông Trường quay sang Mai và Tuấn:
    – Từ nay các con phải vâng lời anh Vũ nhé, bố giao quyền cho anh Vũ dạy dỗ các con. Đứa nào không vâng lời anh Vũ đánh đòn ráng chịu.
Hai đưa thích chí cười vang. Tuấn nói:
    – Anh Vũ mà đánh con, con dấu dép ảnh.
    – Mày chuyên môn dấu dép của chị mày làm nó khóc hoài.
    – Ai biểu chỉ không cho con đi coi hát:
Mai lên tiếng:
    – Nó đi chơi với mấy thằng gì đâu rồi hư thân mất nết cho mà xem.
Bà Trường bảo:
    – Từ nay muốn gì xin phép anh Vũ rồi mới được làm.
    Hôm sau ông Trường lái xe hơi đi xem công trường ở Thủ Đức. Ông chưa dám nhận những công trình ở xa Thành Phố vì chưa có người tin tưởng ở lại quản lý mà ông thì thường về nhà vui với vợ con. Ông đang hy vọng khi có Vũ để giao quyền quản lý ông sẽ nhận những công trình ở xa vì tầm cỡ các công trình đó lớn lao hơn.
    Vũ bắt đầu chia thời khóa biểu học đàn và học văn hóa cho Mai và Tuấn. Tuấn luôn luôn đòi nhiều thì giờ để đi chơi. Mai cũng có rất nhiều bạn bè tới lui thăm viếng và rủ đi đây đi kia mãi. Tuấn thường lên giọng nạt nộ ăn hiếp Mai. Chúng sống cho bạn bè bên ngoài nhiều hơn cho gia đình. Ngôi nhà rộng lớn này trống trải vì thiếu sự hòa thuận đầm ấm. Và rồi Vũ nhận thấy rằng những đứa trẻ ở thành phố thường sống cho bạn bè hơn cho gia đình. Chúng thích đi chơi với bạn bè hơn là tìm vui trong nhà. Những rạp xi nê lộng lẫy, những đêm hội diễn văn nghệ ở khu văn hóa, các vũ trường, các sân đá bóng, các quán cà phê nhạc...đã cuốn hút tuổi trẻ khỏi mái nhà của chúng và để lại đấy sự khô khan lạnh lẻo.
    Những khi bạn bè của Tuấn đến chơi, Vũ thường nghe chúng thích bàn về vấn đề tính dục. Chúng đã có ý thức về tính dục rất sớm và tò mò rất nhiều về vấn đề này. Những sách báo và phim ảnh thiếu trách nhiệm đã phá vỡ sự ngây thơ hồn nhiên trong lòng chúng. Mai cũng hay xem những sách tình cảm lãng mạn và đôi khi Mai nhìn Vũ với ánh mắt của những nhân vật trong truyện nhìn người yêu. Vũ rất nghiêm khắc về tình cảm. Chàng nguyện với lòng sẽ không vướng vào tình cảm để dành trọn tâm hồn mình tìm ra lẽ sống tuyệt đối. Vũ luôn luôn nhìn Mai bằng ánh mắt bình thản trong sáng của người anh, và Mai không thể nào tìm thấy một chút vẫn đục trong đôi mắt đó.
    Vào ngày chủ nhật kế tiếp, Vũ xin phép ông bà Trường cho Mai và Tuấn đưa chàng đi tìm các tài liệu piano. Ông Trường hứng chí đề nghị cả nhà đi chơi. Ông đánh xe hơi đưa cả nhà ra chợ Sài Gòn và dừng trước một hiệu sách lớn. Họ vào xem sách gì cần thì mua. Vũ tìm mãi không thấy Méthode de Rose và Méthode de Schmoll. Tuấn lựa vài cuốn trinh thám, Mai lựa vài cuốn tiểu thuyết dịch từ các văn hóa Nga trong đó có cuốn Bảy Kiệt Tác Truyện Ngắn của Nga.
    Ông Trường đưa cả nhà lại nơi bán sách cũ và tìm được hai tài liệu theo ý của Vũ. Ông Trường đánh xe đi dạo ven bờ sông Sài Gòn và các khu phố chính. Họ dùng cơm trưa ở nhà hàng rồi trở về.
    Vũ bắt đầu hướng dẫn Mai và Tuấn từng bài tập căn bản. Mai có vẻ có khiếu hơn nên học cũng chóng. Tâm hồn sôi bổng của Tuấn chưa thích hợp lắm với âm nhạc, nhưng Tuấn cũng cố gắng để hy vọng sau này lấy le với bạn bè. Mỗi tối, ông bà Trường rất thích nhìn các con tập đánh piano, và trước khi kết thúc buổi học họ luôn luôn yêu cầu Vũ đánh một bản nhạc nào đó. Vũ chọn một bản nhạc ngắn như “Come back to Sorento” “If you go away”, “Tout I’am our”... để chìu lòng họ.
    Dưới sự hướng dẫn khéo léo của Vũ, Mai và Tuấn lấy lại căn bản của toán, chúng bắt đầu thích học toán khi tự giải được những bài tập đầu tiên. Sự tiến bộ trong văn hóa của Mai và Tuấn cũng là niềm vui của ông bà Trường.
    Về phần mình Vũ vẫn giữ đều đặn hai thời luyện khí công mỗi đêm. Những khi không có ai để ý, Vũ dợt lại những bài quyền cũ. Hầu như Vũ không đi đâu chơi, chỉ lặng lẽ ở nhà dạy cho Mai và Tuấn hoặc đọc những tác phẩm lớn trên kệ sách của ông Trường. Đạo đức của Vũ khiến ông bà Trường càng lúc càng tin tưởng.
    Một hôm Mai tổ chức sinh nhật mời bạn bè đến đầy nhà. Mai giới thiệu Vũ là người anh tinh thần và là một nhạc sĩ dương cầm.
    – Anh mày đẹp trai quá ha!
Vũ nghe các bạn Mai xì xầm như vậy.
    Ông bà Trường cũng chìu các con theo lối sống mới và cho chúng tự do vui đùa với nhau. Vũ nhận thấy những đứa trẻ ở thành phố khôn ngoan sớm quá và cũng có vẻ “láu cá”.
    Mai nhờ Vũ đệm đàn cho các bạn hát. Chúng rất thích khi được một nghệ sĩ piano đệm cho hát như vậy. Chúng hát trúng nhịp hay trật nhịp gì Vũ cũng tùy thuận đệm cho cả.
Sau khi đưa các bạn ra về Mai trở vào nói với Vũ:
    – Các bạn em khen anh đẹp trai, hiền lành và đánh đàn hay quá. Nhưng anh có vẻ ít nói và nghiêm nghị nên tụi nó hơi rét. Có mấy đứa đòi tới đây học piano chung với em, nhưng em...em không chịu. Em giữ anh cho một mình em thôi.
    Vũ thấy thương hại cho lớp trẻ của Mai, chúng đã để cho tình yêu đến một cách bồng bột vội vàng và quá sớm. Một cô bé mười lăm tuổi mà đã biết tỏ tình phân nửa. Chàng thấy có trách nhiệm phải điều chỉnh lại tâm hồn của Mai và Tuấn khi ngày nào chàng còn ở lại đây. Nhưng trước hết chính chàng làm gương đã.
    Những khi Tuấn đi học về, Vũ ra đón tận cổng, đỡ lấy xe lấy cặp. Chàng khuấy nước chanh cho Tuấn và ngồi hỏi chuyện ở trường lớp, chuyện học hành, chuyện bạn bè vui buồn đủ thứ. Tuấn có vẻ sung sướng khi có người để ý săn sóc mình như vậy. Bao nhiêu ý nghĩ thầm kín, những buồn thương giận ghét trong lòng, Tuấn đều tâm sự với Vũ. Vũ luôn luôn tìm ra một lời khuyên thích hợp để uốn nắn tâm hồn của Tuấn trở nên cao thượng hơn.
    Chàng cũng lo lắng cho Mai và giữ một khoảng cách nhất định. Hai đứa càng lúc càng tin yêu Vũ đậm đà hơn trước. Không khí gia đình có vẻ ấm cúng hơn, Mai và Tuấn bớt thích đi chơi bên ngoài vì thấy gia đình có những niềm vui thật sự. Vũ cũng bày cho chúng những trò chơi đánh cờ, nhảy dây để tạo sự gắn bó giữa hai chị em.
    Lúc này Vũ bắt đầu đi học khóa thi công xây dựng và phải sắp xếp lại thời khóa biểu dạy cho Mai và Tuấn. Nhân một ngày chủ nhật, Vũ xin phép ông bà Trường cho Mai và Tuấn đưa chàng đi chơi ở Sở thú. Vũ chở Mai bằng chiếc Sprint còn Tuấn tự đi bằng xe honda.
    Ba anh em đi xem các chuồng thú đến khi mỏi chân tìm đến gốc cây to để ngồi nghĩ. Vũ hỏi:
    – Anh đố các em con Người khác với con Vật ở chỗ nào?
Hai đứa nghĩ ngợi một chốc rồi Tuấn đáp:
    – Con người thông minh hơn con vật.
Mai đáp:
    – Con người nham hiểm hơn con vật.
Vũ giải thích:
    – Các em nói đều đúng. Mọi sinh vật trên trái đất này đều có một bản năng sinh tồn. Bản năng tự giữ gìn sự sống và thỏa mãn những nhu cầu của sự sống. Như cây biết hướng lá về ánh sáng, hướng rễ về nguồn nước. Loài thực vật chỉ thuần có bản năng mà không có trí năng, loài động vật còn có thêm trí năng để phán đoán và suy luận. Con cá biết tìm đến nguồn thực phẩm, biết tránh chỗ nước bẩn, nước quá trong, biết tìm sự duy trì nòi giống. Con chim biết tìm về phương Nam khi mùa Đông và bay về phương Bắc khi mùa Hè.
    Chúng có trí năng để giúp cho bản năng duy trì sự sống. Nhưng trí năng của con vật thì hoàn toàn làm tay sai cho bản năng. Bản năng đòi hỏi cái gì thì trí năng tìm cách giải quyết. Bản năng đòi ăn thì trí năng tìm thực phẩm. Bản năng đòi giao cấu thì trí năng đi tìm loài khác giống. Bản năng đòi ở thì trí năng đi tìm tổ ấm.
    Riêng con người hơi khác hơn một chút. Trí năng con người có thể chế ngự lại bản năng. Khi bản năng đòi ăn, nhưng trí năng biết phán đoán đã đến lúc ăn hay chưa, món ăn có thich hợp hay không và không phải ăn nhầm của người khác.
    Bản năng đòi đi coi hát nhưng trí năng xét xem đã giải quyết các bài vở chưa và đi như vậy có phiền cho ai không. Bản năng đòi hỏi đi ngủ thì trí năng xét xem đi ngủ đúng lúc không và còn những việc gì tồn tại.
    Nếu con người sống hoàn toàn theo mọi đòi hỏi của bản năng thì họ đang hạ thấp giá trị của họ xuống bằng thú vật. Như các em thấy mấy người đánh lộn, chửi lộn, nhậu say về đốt nhà, giết người cướp của,... đều là dùng trí năng phục vụ cho bản năng. Còn những người có trí năng sáng suốt được giáo dục kỹ thì chế ngự lại những đòi hỏi của bản năng. Họ sống cuộc đời cao cả không tham lam, không nóng giận, không ích kỹ, làm việc gì cũng cân nhắc trước sau. Bây giờ anh hỏi các em, Mai và Tuấn định đi học nữa để làm gì?
Tuấn đáp liền:
    – Em thích là phi công!
    – Để làm gì?
    – Để lái máy bay lên trên trời ngắm nhìn mọi cảnh vật bên dưới. Làm phi công oai lắm, có đeo khẩu súng bên hông, ai đụng tới là mình bắn liền.
    – Còn Mai?
    – Em thích làm bác sĩ.
    – Để làm gì?
    – Bác sĩ có giá trị cao trong xã hội, nhất là nữ bác sĩ làm người ta nễ phục lắm.
Vũ thở dài nói:
    – Các em ngả quỵ trước cái bản năng rồi!
Tuấn và Mai cùng hỏi:
    – Em đâu có đòi ăn uống gì đâu!
    – Các em đi tìm mục đích để nâng cao giá trị cho chính mình. Tuấn thích làm phi công cho oai. Mai thích làm bác sĩ cho có giá trị. Đó là những mục đích vị kỷ do bản năng đưa ra.
    – Vậy tụi em phải làm gì?
    – Các em cứ mơ ước là phi công và bác sĩ nhưng không phải đi tìm giá trị cho chính mình mà đi tìm lợi ích cho mọi người. Các em hãy nghĩ điều lợi ích mà mình có thể đem đến cho cuộc đời. Khi làm phi công Tuấn hãy nghĩ mình phục vụ sự đi lại cho mọi người. Khi làm bác sĩ, Mai hãy nghĩ để xoa dịu nổi đau khổ của người bệnh. Mục đích vì người, vị tha là mục đích chiến thắng được bản năng. Còn mục đích vị kỷ là những mục đích phủ phục trước bản năng.
    Từ nay các em phải dựng lại mục đích mới, không phải vì mình, mà chỉ vì mọi người. Chỉ trí năng mới đem đến cho chúng ta tình thương yêu đối với tất cả. Còn bản năng lại đem đến cho chúng ta những tình yêu nhỏ hẹp riêng tư. Tình nhân ái giúp cho chúng ta hy sinh cho mọi người, còn tình yêu nam nữ khiến cho chúng ta thích chiếm hữu về riêng mình. Khi nào tâm hồn các em ngập tràn tình thương yêu với mọi người, cuộc sống các em sẽ trở nên cao thượng. Các em hãy thường xuyên nguyện với lòng mình là thương yêu tất cả mọi người và sẽ đem cả cuộc đời mình phụng sự cho họ. Các em làm được như vậy không?
Mai và Tuấn lặng thinh. Giây lâu sau Mai lên tiếng:
    – Những điều anh nói làm tụi em xúc động và cũng mong mình sẽ có được trái tim thương yêu mọi người. Nhưng em nghĩ không dễ gì chúng ta bỏ được thói quen vị kỷ từ trước. Tuy nhiên được sống gần bên anh, tụi em sẽ cố gắng từ bỏ vị kỷ trong tâm hồn mình để sống cuộc đời sống vị tha cao thượng. Em thấy rằng anh đã làm được những điều mình nói nên em tin tưởng nơi anh và cố gắng thay đổi tâm hồn mình để giống được anh.
Tuấn chợt hỏi:
    – Mình thương mọi người như vậy rồi lỡ máy bay bị bọn không tặc đánh cướp, mình có nên rút súng bắn tụi nó không anh?
Vũ phì cười. Mai cú đầu Tuấn một cái.
    – Mày hỏi ngớ ngẩn!
    Tuấn có vẻ đăm chiêu về vấn đề bọn không tặc đang rút súng uy hiếp cô nữ tiếp viên và đòi đột nhập vào cabin của phi công. Vũ có vẻ đoán được sự bất an trong lòng Tuấn nên gợi chuyện:
    – Bây giờ anh hỏi Tuấn. Em thấy mình sống để giúp đỡ phụng sự cho mọi người hay là sống để lo cho riêng mình?
    – Dạ phụng sự cho mọi người hay hơn chứ sao anh?
    – Em ạ, mình phải làm sao sự có mặt của mình trên cuộc đời này tức là sự lợi ích cho mọi người.
    Nhưng trước hết, gần các em nhất chính là cha, là mẹ, là anh chị chung quanh mình. Nếu mình có thể thương yêu phụng sự cho gia đình mình một cách trọn vẹn thì người này mới có thể tuyên bố rằng: “Tôi có thể thương yêu mọi người”.
    Chúng ta nói chúng ta thương yêu mọi người, nhưng gia đình là tổ ấm của mình thì mình bỏ lỡ không để ý đến. Chúng ta phải củng cố hạnh phúc trong gia đình mình trước đã. Làm sao cho mọi người trong gia đình mình trở thành thương yêu gắn bó săn sóc cho nhau khi chúng ta còn ở lại với gia đình. Sau này vì công việc, có khi các em phải lìa xa gia đình, các em sẽ hối hận nếu các em không đem lại hạnh phúc cho gia đình trong những ngày mình còn sống ở đó.
    Anh không vui vì các em rủ nhau cả đám bạn bè đạp xe đi chơi xa vui đùa đủ cách. Nhưng anh chỉ vui khi thấy các em quây quần bên bố mẹ, khi thấy các em săn sóc cho nhau. Mỗi khi bố đi làm về, các em ra đón bố ngoài cổng, ôm hôn bố, lấy khăn cho bố lau mặt, khuấy nước chanh cho bố uống. Mỗi khi mẹ yếu trong người, các em hầu hạ một bên mẹ, bưng cháo cho mẹ dùng, lấy thuốc cho mẹ uống.
    Anh muốn các em trồng lại giàn thiên lý nơi sân nhà mình trước khi trồng những cây đại thụ nơi cánh đồng xa.
Mai và Tuấn có vẻ thấm thía những lời dạy của Vũ. Mai nói:
    – Từ ngày có mặt anh trong gia đình, em thấy gia đình ấm cúng hơn lúc trước. Anh đã cho chúng em thấy được hình ảnh giàn thiên lý nở hoa hạnh phúc trước sân nhà. Kể từ hôm nay tụi em sẽ cùng anh vun xới giàn thiên lý này.
    Sau buổi đi chơi ở Sở thú về, ông bà Trường thấy Mai và Tuấn thay đổi hẳn. Chúng có vẻ hiền lành, thâm trầm và thương yêu nhau hơn. Tuấn không còn thái độ nạt nộ ăn hiếp Mai nữa. Chúng thường từ chối những cuộc rong chơi vô bổ của bạn bè để ở nhà vui đùa với nhau và săn sóc bố mẹ. Ông bà Trường rất sung sướng vì việc này và âm thầm biết ơn Vũ.
    Vũ dạy Mai và Tuấn để mắt xem những người bạn chung quanh mình thiếu thốn những gì và cố gắng giúp họ. Từ đó, Mai và Tuấn hay xin tiền bố mẹ để mua những món quà tặng các bạn như viết, sách vở, giày dép hoặc quần áo. Vũ cũng dạy Mai và Tuấn để dành tiền mua quà tặng thầy cô vào dịp tết và cuối năm học.
    Vì sự thu nhập của ông Trường không nhiều bằng bố mẹ Vũ nên Mai và Tuấn không thể giúp đỡ bạn bè với mức độ sung mãn như anh em Vũ. Nhưng bấy nhiêu đó cũng làm cho tâm hồn Mai và Tuấn trở nên cao thượng rất nhiều. Ông bà Trường là người độ lượng, thấy con mình thích làm việc thiện cũng rất mừng và sẵn sàng giúp đỡ phương tiện cho chúng.
    Một hôm Vũ gợi ý muốn đi thăm viện trẻ mồ côi. Cả nhà hẹn nhau vào ngày Chủ Nhật sắp tới. Mai mua bột về làm bánh bò để đem đi. Tuấn hăng hái giúp chị nhồi bột và trông bếp. Phải dùng hai thúng to để đựng hết số bánh của Mai và Tuấn làm được.
    Dường như Mai và bà Trường đã khóc suốt ngày hôm ấy khi trông thấy các trẻ mồ côi mừng rỡ được khách đến thăm và gọi bằng mẹ. Ngoài số bánh đem theo ông bà Trường còn gửi tặng viện một số tiền lớn.
Đêm hôm ấy, Vũ ngồi phòng khách nói với Mai và Tuấn:
    – Các em thấy, trên đời này còn rất nhiều người đau khổ hơn chúng ta. Thật là tội lỗi khi chúng ta phung phí những gì mình có. Hãy san sẻ vật chất và ban phát tình thương cho mọi người. Đời người rồi sẽ qua đi, nhưng chúng ta biết làm cho nó đi qua trong thánh thiện cao cả.
    Khi tâm hồn Tuấn thay đổi, Tuấn học piano cũng tiến bộ nhanh hơn. Đánh được những bài tập ngăn ngắn này khiến Mai và Tuấn phần khởi. Tuấn nói:
    – Chừng nào em đánh gần bằng anh Vũ, em sẽ tổ chức sinh nhật mời cả lớp đến chơi.
    Thỉnh thoảng Vũ viết thư về thăm nhà nhưng không cho biết mình đang ở đâu.
    Vũ học thi công cũng thoải mái như học văn hóa. Tuy nhiên chàng thấy trường chuyên nghiệp không êm đềm bằng trường phổ thông. Những học viên ở đây hầu hết là những người đã đi làm việc, có gia đình. Họ sống với nhau có vẻ hơn thua và thủ đoạn. Họ tranh giành từng chút thế lực trong đoàn thể và luôn luôn nói xấu chỉ trích nhau.
    Vũ tự hỏi phải chăng cuộc sống thực tế vật lộn với miếng cơm manh áo đã khiến con người nham hiểm hơn? Và Vũ biết rằng đây là phân nửa cuộc đời mà chàng sắp phải đối diện. Cuộc sống bên ngoài sẽ phức tạp và xấu xa hơn nhiều lắm. Phải chăng Voltaire đã đúng khi ông lên án con người trong tác phẩm Candide.
    “Ông có tin rằng từ xưa đến nay con người vẫn ghét nhau. Ông có tin rằng giống người là một giống nói láo, ăn cắp, phản phúc, vô ơn, biển lận, ganh tị, khát vọng, khát máu, vu khống, dâm ô, cuồng tín, giả dối và điên đảo không?”
Nhưng dù sao Vũ vẫn nguyện với lòng vẫn thương yêu họ dù con người thường hay xấu xa độc ác. Để tự nhắc nhở mình Vũ thường hát bài Yêu Người khi đánh piano:
    “Bạn thân ơi, cố gắng yêu thương người
Dù người không yêu ta, hãy cứ yêu thương hoài, mặc đời ai ghen ai, hãy cho nhau môi cười.
Dù đời bạc đen lừa dối
Dù đời cay đắng như vôi
Ngày nào bầu trời con nhiều mây bay lòng ta vẫn thấy yêu thương người.
Dù đời còn gặp nhiều chông gai trọn đời vẫn cứ đi đi hoài...
***
    Ông Trường sắm cho Vũ mấy bộ đồ công nhân để đi thực tập ở công trường, còn Mai thì sắm cho Vũ mấy bộ đồ tây rất hợp thời trang.
    Ông bà Trường không theo tôn giáo nào, chỉ theo truyền thống thờ cúng tổ tiên và hơi thiên về Phật giáo. Họ có những người bạn tu Thiền thỉnh thoảng đến chơi và nói toàn chuyện siêu hình thần bí. Vũ chán mấy chuyện đó quá nên không để vào tai.
    Một hôm có hai ông bà khách, cũng thuộc loại tu Thiền, đến chơi vào buổi tối khi Vũ đang dạy Mai và Tuấn đánh đàn. Chợt Vũ nghe Ông khách nói loáng thoáng về việc ngồi tréo chân, hít thở. Thấy giống môn khí công của mình nên Vũ để ý lắng nghe:
    –... “Mình hít hơi vô dẫn hơi đi vòng từ mũi xuống bụng, xuống xương cùng, vòng trở lên xương sống, tới đỉnh đầu, ra trước mũi. Hết như vậy lâu ngày bạt nghiệp. Nghiệp nhẹ rồi mình sẽ xuất hồn đi dạo về các cõi trời gặp Phật bà Quan Âm...”
Vũ thở dài chán nản.
    Khi hai ông bà khách ra về, Vũ đến ngồi salon với ông bà Trường. Ông Trường hỏi:
    – Vũ có nghe ông Thanh nói về việc tu Thiền của ông ta không?
    – Thưa bác, con có nghe sơ sơ.
    – Họ tu làm sao mà xuất hồn đi vân du các cõi trời gặp Phật thánh thần tiên. Sao mà hay quá.
    – Thưa bác, con nghĩ họ bị những ảo tưởng của mình lừa gạt giống như trong giấc chiêm bao. Hơi thở vô tới phổi là hết mức rồi. Họ tưởng tượng hơi thở đi vòng quanh người. Tưởng tượng mãi lâu ngày các ảo tưởng hiện ra theo sự mong mỏi của họ. Có lẽ họ nhiếp tâm không kỹ nên bị các ảo ảnh hiện ra. Nếu họ nhiếp tâm thật kỹ không cho các ý tưởng xen vào thì các ảo ảnh không hiện ra.
    – Cháu có từng tập Thiền chưa?
    – Thưa bác, cháu không có tập Thiền nhưng có luyện khí công của võ thuật cổ truyền, cũng ngồi tréo chân và hít thở, nhưng không tưởng tượng chuyển hơi thở như họ, chỉ chú ý vào Đan Điền. Mục đích là để nhiếp tâm cho yên tĩnh.
    – Cháu ngồi được bao lâu?
    – Thưa bác, bây giờ cháu có thể ngồi suốt hai tiếng không suy nghĩ.
    – Thế không thấy xuất hồn gì à? Họ ngồi mới có một giờ mà đã xuất hồn rồi.
    – Theo cháu nghĩ họ bị ảo tưởng chứ không phải xuất hồn thật.
Bà Trường xen vào:
    – Bà Thanh có kể rằng: Trong một lần xuất hồn về thăm nhà của ông bà cụ thân sinh, bà thấy tấm phản lại đặt ở trong nhà chứ không còn ở trước hiên nữa. Hôm sau bà đến hỏi người anh trai thì được cho biết là chính người anh trai đã dời tấm phản vào trong nhà. Nếu là ảo tưởng thì sao cũng đúng vậy?
    – Thưa bác, con người ai cũng có trực giác ngoài năm giác quan này. Các nhà khoa học hiện nay đang tìm hiểu về trực giác của con người mà họ gọi là TRƯỜNG SINH HỌC. Có lẽ trực giác của bà Thanh đánh hơi được sự kiện và trộn với ảo tưởng của bà khiến bà thấy như mình xuất hồn đến chứng kiến sự dời chỗ của tấm phản.
    – Nếu như cháu nói thì chẳng lẽ không có các cảnh giới siêu hình à?
    – Thưa bác, cõi giới siêu hình chỉ có trong ảo tưởng. Triết gia Spinoza đã đúng khi ông ta cho rằng “Các thiên thần chỉ có trong tình trạng mê sảng”. Còn linh hồn chỉ có nghĩa là sự hoạt động của não bộ và hệ thống thần kinh.
    Ông bà Trường lặng thinh nhưng cùng một ý nghĩ rằng Vũ là người Duy vật và vô thần.
Vũ nói tiếp:
    – Cháu thấy môn khí công là một phương pháp thực tế khoa học cần thiết cho tất cả mọi người. Nó phải là sản phẩm của tất cả. Nhưng khi lọt vào tay các nhà tôn giáo, nó liền bị tô điểm thêu dệt đủ thứ chuyện thần bí huyền hoặc.
Cũng như đạo đức phải là sở hữu của toàn thể nhân loại. Nhưng khi lọt vào tay các nhà tôn giáo, nó liền bị đeo móc đủ thứ chuyện thần thoại hoang đường.
Ông Trường nói:
    – Cháu phải biết các tôn giáo ra đời cách đây mấy nghìn năm mà luật pháp còn thô sơ và hệ thống an ninh còn lỏng lẻo. Muốn dạy con người đạo đức, các giáo chủ bắt buộc phải làm cho họ tin những thần linh siêu phàm. Vua quan không thể kiểm soát những việc làm của họ trong bóng tối. Nhưng họ tin rằng thần linh biết rõ mọi ý nghĩ và việc làm sâu kín của họ, sẽ thẳng tay trừng trị khi họ gây tội lỗi. Vì sợ thần linh mà họ dọn mình trong đạo đức. Điều đó cũng làm cho xã hội bớt hỗn loạn.
    Vũ kinh ngạc nhìn ông Trường. Chàng không ngờ một nhà kinh doanh như ông lại có thể thốt lên một lời nói đầy minh triết và phóng khoáng như vậy.
Ông Trường tiếp:
    – Ngay cả bây giờ, dù cho pháp luật kỹ lưỡng và hệ thống an ninh chặt chẽ hơn, cháu thấy con người ta vẫn tìm cách lén lút phạm tội. Sự sợ hãi thần linh vẫn còn giá trị cho đạo đức con người chứ chưa hết hẳn, mặc dù không còn quá đáng như lúc trước nữa.
Vũ chợt nhớ một bài tiểu luận cùa Francis Bacon “Về tuổi trẻ và tuổi già”:
    “Thanh niên thích hợp cho việc phát minh hơn là cho sự phán đoán, thích hợp cho sự thi hành hơn cho việc làm cố vấn, và thích hợp cho những kế hoạch mới hơn là cho công việc đã an bài,... Thanh niên, trong sự điều hành những hoạt động, thường ham hố ôm vào thật nhiều nhưng nắm được rất ít, có thể khuấy động nhiều hơn trấn an, lao vào mục đích mà không biết xét phương tiện thứ lớp, theo đuổi một cách phi lý vài nguyên tắc họ tình cờ bắt gặp, không biết biến chế, và điều này đem lại cho họ nhiều khó chịu bất ngờ... Những người đứng tuổi thì cản ngăn quá nhiều, cân nhắc quá lâu, không mấy khi chịu làm liền, thối lui quá sớm, và ít khi đẩy công việc đi đến giai đoạn toàn mãn, chỉ bằng lòng với một thành công tàm tạm. Dĩ nhiên cần dùng cả hai... bởi vì những đức tính nơi hạng người này có thể sửa chữa khuyết điểm nơi hạng người kia!”.
    Phải chăng Vũ còn quá trẻ nên phê phán và đập phá trong khi ông Trường đủ chín chắn để thông cảm và bao dung. Vũ thầm biết ơn ông ở điểm này:
    – Thưa bác, lời bác nói rất phải. Nhưng thỉnh thoảng để bênh vực thần linh của mình, các tôn giáo cũng choảng nhau tơi tả.
    – Thì cái hay nào cũng dắt theo vài cái khuyết cháu ạ.
Bà Trường lên tiếng:
    – Vũ có nghe về luật Nhân quả Nghiệp báo chưa?
    – Thưa chưa, bác ạ.
    – Theo luật Nhân Quả thì người ở hiền sẽ gặp lành, ở ác sẽ gặp dữ.
    – Thưa bác, trong luật Nhân Quả đó có một thần linh nào đứng ra làm trung gian thưởng phạt cho thiện ác của con người chăng?
    – Hoàn toàn không cháu ạ! Nó như tấm gương trong, ai rọi ánh sáng màu gì, nó sẽ phản chiếu lại ánh sáng màu đó. Ai gieo vào cuộc đời những xấu xa độc ác, họ sẽ tự chịu nhiều đắng cay đau khổ. Ai cấy vào cuộc đời những tốt lành thiện lợi, họ sẽ nhận nhiều ngon ngọt hân hoan.
Vũ trầm ngâm giây lâu:
    – Có lẽ đây là một lãnh vực mới mà khoa học chưa đặt chân tới nhưng nó có vẻ hợp lý, công bằng và khách quan.
Khi tâm hồn của Mai và Tuấn thay đổi, chúng ít hát những bài nhạc tình tứ lãng mạn của thời đại trước mà thích hát những bài nhạc ca ngợi những tình cảm trong sáng. Một lần Mai hát cho Vũ đệm:
Nghe kể chuyện ngày xưa
Có một nàng công chúa
Nơi vườn hoa mùa xuân
Vấn vương bao nỗi buồn
Khi hoàng tử cầu hôn
Với muôn ngàn châu báu
Nhưng nàng không màng đâu
Trái tim luôn buồn rầu
Nàng chỉ cần hạnh phúc
Nhưng chàng có biết đâu
Chàng hỏi từng con suối
Và hỏi khắp rừng sâu
Nàng chỉ cần hành phúc
Mong chờ đã bao lâu
Chàng tìm hoài không thấy
Nên công chúa u sầu

      Nghe kể chuyện đời nay
Có những chàng trai trẻ
Ra thật xa thành phố
Khoác áo xanh cây rừng
Khi màn đêm dần buông
Hát bên đồi bên suối
Tâm hồn bao niềm vui
Nở trên môi nụ cười...

     Cho đời nay đời sau
Ánh sáng điện nhiệm mầu
Cuộc đời là hạnh phúc
Không ai sống riêng ai
Cuộc đời là hạnh phúc
Hãy sống vì mọi người
Vũ thích quá tấm tắc khen ngợi bài hát mãi:
    – Hay quá! ông nhạc sĩ nào dựng một bản nhạc thật tuyệt. Mở đầu bằng câu chuyện đời xưa và bỏ lửng để giải quyết bằng chuyện đời nay. Chỉ có những người biết sống vì mọi người mới tìm thấy hạnh phúc. Giai điệu cũng hay ghê.
    – Của Thế Hiển đấy anh ạ!
Tuấn cũng dành phần.
    – Anh đệm cho em hát một bài của Thế Hiển.
Một ba lô, cây súng trên vai
Người chiến sĩ quen với gian lao
Rừng già đêm thâu, bóng tối quân thù trước mặt
Nặng tình quê hương, anh dâng trọn tuổi đời thanh xuân...
Cho em thơ ngủ ngon, để mỗi sáng em đi đến trường
Cho tôi ca bài ca, về người chiến sĩ xông pha tuyến đầu
Cũng có những gian lao, khó nói hết bằng lời
Nên đọng lại trong tôi những nghĩ suy
Xin hát mãi về anh
Người chiến sĩ biên cương
Xin hát mãi về anh
Người chiến sĩ biên cương
Vũ thích quá dạo đàn trở lại bắt Tuấn hát một lần nữa.
    – Hay quá, bài hát thật cảm động mà giai điệu chơi vơi hùng dũng như đi trong rừng sâu.
Ông Trường lên tiếng:
    – Hôm trước kia, bác có gặp một anh bộ đội chiến đấu biên giới xa trở về. Anh tên Thư kể chuyện hành quân ở đó nghe cảm động muốn khóc. Cái chết luôn luôn chờ chực một bên. Có những trận đánh kéo dài và ác liệt đến nổi lương thực không tiếp tế được. Họ phải nhịn đói để chiến đấu. Có khi phải ở luôn trong hầm mấy ngày với cái xác của đồng đội đã sình to ép chật cả cái hầm. Thư kể có một lần dìu một người bạn bị thương băng rừng tìm về đơn vị. Một mình Thư phải triệt hạ năm cái chốt của giặc, mỗi chốt có ba tên đóng giữ, rồi mới gặp lại đơn vị. Họ phải uống nước nơi vũng trâu nằm đầy cả sâu bọ, nhưng không hiểu tại sao chẳng bệnh hoạn gì cả. Có lẽ lúc đói khát cơ thể tăng sức đề kháng chăng. Chuyện chiến đấu ở bên kia biên giới nói mãi không hết. Có nghe kể những chuyện đó rồi thì nghe bài nhạc này mới thấm thía. Nhưng Thư than thở:
    “Cháu và những người bạn đêm ngày chiến đấu, đổ xương đổ máu nơi đất trời xa lạ, trái tim cháy bỏng tình yêu đồng bào và tổ quốc. Nhưng khi về đây nhìn thấy mọi người sống nhởn nhơ nhàn hạ không hay biết gì sự hy sinh của chúng cháu, không chịu khẩn trương hợp lực với nhau xây dựng lại quê hương mà chỉ lo tranh giành quyền lợi riêng tư cho mình. Cháu đau lòng quá. Họ được sống bình yên ở hậu phương nhưng trái tim họ không có hồn thiêng của Tổ quốc...”
    Cả nhà lặng thinh xúc động sau câu chuyện của ông Trường.
    Thời gian lần lượt trôi qua, sắp đến ngày Vũ tốt nghiệp để theo ông Trường đến một công trường xa vùng Long Khánh. Ông Trường đã ký hợp đồng nhận công trình ở xa thành phố này vì Vũ sắp ra trường để quản lý mọi việc cho ông.
Mai và Tuấn học giỏi hơn lúc trước rất nhiều và trình độ đánh piano cũng vững chải. Chúng có thể tự trình bày những bản nhạc dài cho bạn bè đến nghe. Nhưng điều làm cho ông bà Trường sung sướng nhất chính là cuộc sống của hai đứa con họ thay đổi hẳn. Chúng sống có chiều sâu suy nghĩ, biết thương bố mẹ, thương mọi người và khắng khít với nhau. Giàn thiên lý nơi sân nhà đã trổ hoa thơm ngát.
    Mai vẫn quyết tâm sẽ thi vào đại hoc Y khoa để có điều kiện phụng sự cho mọi người. Tuấn không còn mê làm phi công rút súng bắn bọn không tặc nữa, nhưng thích làm kỹ sư điện tử vì thấy ngành điện tử ở nước mình còn lạc hậu quá. Tuấn muốn đóng góp công sức cho nền khoa học của quê hương.
    Vũ vẫn cao cả thánh thiện như ngày đầu mới đến. Đức hạnh của chàng vẫn rực rỡ trước đôi mắt của mọi người. Gia đình ông bà Trường tin tưởng Vũ trọn vẹn.
   Mai đã trưởng thành trong sự giáo dục của Vũ. Thân hình nàng cũng theo tuổi tác để trở thành một thiếu nữ duyên dáng. Niềm kính trọng của Mai đối với Vũ thật là vô bờ bến. Nhưng với người con gái, niềm kính trọng luôn luôn dẫn theo tình yêu. Mai kín đáo và chững chạc hơn trước, nhưng tình yêu đối với Vũ thì ngập tràn hơn bao giờ hết. Nhìn thái độ của con, ông bà Trường đoán ra điều đó. Nhưng thấy Vũ vẫn bình thản, độ lượng và trong sáng như bao giờ trước sự săn sóc tế nhị của Mai.
***
    Thấm thoát đến ngày Vũ phải rời gia đình ông bà Trường để đi về công trường mới. Trước đó một ngày bà Trường đãi cả nhà một bữa cơm thịnh soạn. Mai và Tuấn hiện rõ nổi buồn trên nét mặt vì niềm thương kính của chúng đối với Vũ quá sâu đậm. Mai sắp xếp hành lý cho Vũ với từng chi tiết nhỏ. Chiếc khăn mặt, khăn tắm, xà phòng, kem đánh răng, lược, gương, dầu nóng, viết, giấy, bao thư, áo dài, áo ngắn... đủ thứ.
     Đêm đó, Vũ đánh đàn cho họ nghe lần cuối. Khi ông bà Trường và Tuấn lên lầu nghỉ, Mai ngồi lại với Vũ ở salon và nước mắt lăn dài trên đôi má. Nàng yên lặng không nói lời nào vì từ lâu quen giữ kín tình cảm của mình.
    – Bố giao cho anh quản lý công trường thì chắc anh ít có thì giờ về thăm mẹ với tụi em
    – Để anh liệu xem sao.
    – Nếu anh ít khi về thì viết thư cho tụi em, hoặc thỉnh thoảng em xin bố lên thăm anh.
    – Nhưng năm nay em phải dành thì giờ học nhiều vì phải chuẩn bị thi Đại học. Đại học Y khoa khó nuốt lắm.
    Mai cứ ngồi đó mãi không chịu đi nghỉ nên Vũ cũng phải ngồi theo. Nước mắt nàng chảy hết đợt này đến đợt khác. Đến khi tiếng xe bắt đầu vang lên ngoài ngỏ nàng mới chịu đi nghỉ.
    Sáng ra, đôi mắt nàng sưng húp. Vũ chào bà Trường, rồi hôn lên trán Tuấn, lên trán Mai và lên xe với ông Trường.
Ông Trường đã dựng xong nhà kho, văn phòng làm việc và lán trại cho công nhân nam và nữ. Vũ sẽ nghỉ chung với ông Trường trong văn phòng, để giữ gìn sổ sách và tiền bạc. Một bên là kho xi măng, một bên là căn phòng cho Hải một phó kỹ thuật đã từng làm việc lâu năm với ông Trường. Văn phòng nằm ở giữa. Kho trại được dời từ công trường này sang công trường khác, tháo ra và ráp lại như củ nên dựng lên rất chóng. Cô kế toán thì ở chung lán trại với công nhân nữ.
    Sau khi xem xét bản vẽ, Vũ lập một tiến độ thi công đưa cho ông Trường xem. Ông Trường khen:
    – Cháu lập tiến độ này như một cán bộ kỹ thuật đã từng làm việc năm sáu năm. Lập một tiến độ khít khao như vầy thì thành công một nữa rồi.
    Vũ cũng được xếp một mức lương thích hợp. Ông Trường bảo:
    – Đây là lương căn bản tượng trưng cho cháu để đồng đều như mọi người, nhưng phần của cháu thì vẫn còn ở nhà.
Dường như ông muốn ám chỉ con gái của ông.
    Công trình bắt đầu tiến hành. Ông Trường kèm sát với Vũ vì ngại chàng chưa quen công việc. Hơn một tháng, ông thấy Vũ rất đảm đang và tháo vát trong mọi khía cạnh nên ông an tâm.
    Công trường rộn rịp. Xe chở vật liệu ra vào tấp nập, hơn cả trăm công nhân hăng hái đào móng đặt những viên đá đầu tiên. Khi Vũ điều hành công việc trôi chảy, ông Trường mới đánh xe về thăm nhà.
    Nhưng như Vũ đã đoán trước, cuộc đời sẽ không đẹp. Mặc dù Vũ rất tốt bụng với mọi người, họ vẫn tìm cách nói xấu chỉ trích Vũ đủ điều. Họ chia phe chia nhóm để kình chóng lẫn nhau.
     Cô bán hàng ở căn–tin ỏng ẹo lả lơi với Vũ, nhưng chành phớt lờ không để ý tới. Thế là cô ta căm tức chỉ trích chàng đủ thứ và nhanh chóng ngã vào vòng tay một anh công nhân khác.
    Hải ganh tỵ với Vũ ra mặt. Hải hơn Vũ ngót tám tuổi cũng từng tốt nghiệp khóa trung cấp thi công xây dựng và làm việc lâu năm với ông Trường. Thấy Vũ chân ướt chân ráo mà đã nắm quyền quản lý công trường kiêm Trưởng ban kiểm tra kỹ thuật thì tức lắm, anh luôn luôn nói xấu Vũ khi có dịp. Có lần Hải nói xấu Vũ với ông Trường liền bị ông Trường gắt lên gạt đi. Hải tìm cách gây một dư luận chống đối Vũ trong hàng ngũ công nhân.
    Ông Trường giao cho Vũ một máy phát siêu âm để kiểm tra khuyết tật của cấu kiện bêtông. Máy của Nhật, gọn nhẹ, có thể đeo trên vai để đi kiểm soát công trường. Thấy Hải thèm được đeo chiếc máy đó cho oai, Vũ nhường lại và nhờ Hải kiểm tra kỹ những khối bêtông xem các công nhân có đầm kỹ nén chặt hay không. Vì nếu bêtông không nén chặt để bám với cốt thép, tính năng chịu lực của nó giảm đi rất nhiều. Ông Trường cho biết:
    – Anh nào làm mất máy là năm tháng khỏi lãnh lương nhé!
    Vũ mới biết tại sao ông Trường có mức thu nhập không cao vì ông trả lương cho công nhân rất hậu, cao hơn những công ty xây lắp khác. Chàng đánh giá cao ông Trường ở điểm này.
    Riêng Vũ với số lương căn bản đó, chàng chỉ trả tiền cơm ở căn–tin chưa tới phân nửa. Những vật dụng linh tinh trong đời sống thì Mai gửi lên tiếp tế thường xuyên, Vũ dùng không hết còn phải cho bớt người khác. Nên số tiền lương dư ra chàng tặng cho những công nhân thiếu thốn. Đa số những công nhân được xem là thiếu thốn vì họ có đông con. Quả thật đông con là một gánh nặng cho cha mẹ. Chương trình kế hoạch hóa sinh đẻ của Nhà nước phát động rõ ràng có một giá trị cho xã hội. Nếu mỗi gia đình chỉ có một hoặc hai đứa con, họ sẽ sống thoải mái. Đôi khi họ còn mắc tật nhậu nhẹt hoặc đánh bài. Những việc đó làm cho họ cơ cực thêm. Ông Trường tuyên bố ai uống rượu say, hoặc đánh bài, hoặc gây gổ, sẽ bị sa thải. Từ đó họ mới giảm những tệ nạn trên.
    Vũ luôn luôn để mắt xem xét đời sống của từng công nhân. Ai nhuốm bệnh là lập tức có mặt chàng bên cạnh để giúp đỡ và thăm hỏi. Căn–tin thầu cả việc ăn uống và chữa bệnh cho công nhân. Nhưng Vũ thấy họ tính lợi nhuận trong việc y tế là điều hơi tàn nhẫn. Vũ xin ông Trường lập phòng y tế cho công trường để chủ động theo dõi sức khỏe cho công nhân, buộc công nhân phải đến khám bệnh mỗi tuần, chia ra mỗi ngày một ít. Ông Trường chấp thuận và cho dựng một phòng y tế ngay gần hai lán trại của công nhân. Điều này làm phật lòng bà chủ căn–tin. Sức khỏe công nhân được cải thiện và công việc thêm phần trôi chảy.
    Những kẻ xấu bụng vẫn tìm cách chỉ trích Vũ vì họ ganh tỵ với địa vị và tuổi tác của chàng. Họ không đếm xỉa đến những nghĩa cử của Vũ mà chỉ thêu dệt những sai lầm của chàng.
    Tài là một công nhân sơn, vẽ, quét vôi cho công trường, nhưng nóng tính kỳ lạ. Có lần Tài gây gổ với thằng bé khoảng 16 tuổi mới vào làm việc, Tài đánh nó té ngã trên đất rồi lấy cây toan đập vào đầu nó. Vũ nghe tiếng kêu la của mọi người nên chạy nhanh tới. Còn cách Tài khoảng mười mét, Vũ cất mình bay vọt tới đá hai chân vào vai Tài khiến Tài văng ra bên kia. Vũ đỡ thằng bé đứng dậy. Tội nghiệp mặt nó tái mét không còn chút máu. Vũ cứu Tài không để gây ra án mạng thế mà từ đó Tài căm giận Vũ mãi. Ông Trường nghe được chuyện đòi sa thải Tài, nhưng Vũ xin cho Tài được ở lại. Tài có biết điều đó nhưng lòng oán giận vẫn chưa nguôi. Từ hôm ấy những công nhân bắt đầu ngán Vũ vì biết chàng có nghề võ khá cao cường. Họ bớt tỏ vẻ xấc xược với chàng. Vũ thấy buồn vì phần đông con người khó được cảm hóa bởi tình thương mà chỉ sợ hãi trước bạo lực.
    Vũ vẫn nguyện lòng giúp đỡ và thương yêu họ, nhưng niềm tin với con người không còn dạt dào như trước nữa. Chàng cảm thấy cô đơn vì không có ai để hợp chung quan điểm. Họ chỉ cười vui với nhau trong tiệc rượu rồi ai về nhà nấy. Nỗi buồn lại dấy lên trong lòng chàng. Chàng muốn làm dòng suối thương yêu tuôn chảy vào cuộc đời, nhưng sa mạc cuộc đời quá khô khan cằn cổi đã đắp bờ ngăn cản tất cả. Vũ cố gắng làm tròn mọi bổn phận của công trường và của lương tâm, nhưng hạnh phúc chân thật và lẽ sống tuyệt đối vẫn giấu mặt với chàng. Những ngày chủ nhật,Vũ khoá cửa văn phòng, nhà kho, nhờ vài người trông nom bên ngoài, rồi đi vào rừng một mình. Chàng lấy một cái túi đeo vai, bỏ vào đấy cây Harmonica, mua một ổ bánh mì với vài trái chuối, và thơ thẩn men theo dòng suối. Đến một khúc suối đẹp, Vũ dừng lại lấy cây Harmonica ra thổi cho chim rừng nghe. Những con khỉ rình rập lén lút ở những ngọn cây cao tò mò nghe Vũ trổi nhạc và khe khẽ chuyền cành đến gần. Những con chồn thỉnh thoảng chạy vụt ngang. Những con chim màu sắc sặc sỡ tìm mồi nhảy nhót chung quanh..
    Chợt Vũ trông thấy một con sóc lấp ló ở bụi cây gần đó. Thấy nó dễ thương quá, Vũ có ý định bắt nó cho ăn chuối. Chàng bỏ cây Harmonica xuống, nhè nhẹ rón rén bước lại, con sóc biết ý định của chàng phóng người bỏ chạy. Vũ dùng hết tài nghệ rượt theo. Con sóc leo thoăn thoắt lên một cây to, nhưng Vũ nhanh hơn nhảy vọt lên chụp được nó trong tay. Nó kêu chí chóe cầu cứu, tim nó đập rất mạnh vì sợ hãi. Vũ thích thú ôm nó trở lại chỗ cũ, lấy chuối đút cho nó ăn. Ban đầu nó ngần ngại nhưng lát sau nó bắt đầu chịu cắn trái chuối. Giởn với nó chán rồi Vũ thả nó xuống và đeo túi trở về. Vũ cảm thấy yêu suối vắng, rừng hoang và chim thú trong đó. Chàng nhớ lại lời nhận xét của Mai:
    “Con người nham hiểm hơn con vật”.
    Có lẽ đúng, con vật sống theo bản năng nhưng không quá xảo quyệt như con người. Từ đó chàng hay lang thang vào rừng chơi một mình trong những ngày nghỉ như vậy. Thú vui của chàng là bắt sóc cho ăn chuối.
    Nhưng đi vào rừng rồi Vũ mới tận mắt trông thấy tình trạng phá rừng rất trầm trọng. Những cánh rừng to chỉ còn cái vỏ bên ngoài, bên trong các cây có giá trị đã bị đốn đi gần hết. Vũ cảm thấy lo lắng trước việc rừng cây hoang dã không được giữ gìn như vậy sẽ ảnh hưởng tới môi trường sinh thái chung của đất nước và của cả Trái đất. Một lần Vũ gặp một nhân viên kiểm lâm, chàng hỏi về vấn đề bảo vệ rừng, và được trả lời là lực lượng kiểm lâm quá ít, không đủ sức trông coi những cánh rừng to lớn bạt ngàn như vậy. Trên đường đi trở về công trường, Vũ suy nghĩ:
    “Việc bảo vệ rừng cũng quan trọng không khác việc bảo vệ đất nước, tại sao Nhà nước không sử dụng lực lượng nghĩa vụ quân sự tham gia vào việc bảo vệ rừng? Còn những phạm nhân nữa, giam họ một chỗ làm gì, sao không đưa họ đi trồng lại những cánh rừng mới?”
    Chàng sống một cuộc đời đơn giản đạm bạc. Những bộ đồ công nhân mà Mai thỉnh thoảng gửi lên, Vũ đem tặng lại công nhân và chỉ giữ cho mình vừa đủ ba bộ cũ kỹ để thay đổi. Có lần thấy một người công nhân mặc bộ đồ rách vá nhiều chỗ, Vũ tặng luôn một bộ và giữ lại hai bộ thay đổi mà thôi.
    Vũ đã giúp cho ông Trường rất đắc lực, kỹ thuật của công trình đạt rất cao. Bên đặt hàng (bên A) đến theo dõi luôn luôn hài lòng.
    Công trình này sắp chấm dứt là ông Trưòng đã hợp đồng một công trình khác và họ có việc làm liên tục. Họ dời từ Long Khánh qua Sông Bé, về Tây Ninh, lên Phan Thiết...
    Khi Mai thi đậu đại học y khoa và tổ chức ăn mừng, nàng buộc ông Trường phải đem Vũ về dự. Vì không có ai tin tưởng, ông Trường đành cho công nhân nghĩ đột xuất hai ngày, thu xếp mọi việc và đưa Vũ về nhà.
    Mai và Tuấn ra đón Vũ tận ngõ, và thiếu chút nữa, không kềm được là Mai ôm chầm lấy chàng. Buổi tiệc thật vui, bạn bè Mai đến dự đông đủ để chào mừng một bác sĩ tương lai. Mai biểu diễn đánh piano cho mọi người nghe trong sự hãnh diện của ông bà Trường.
    Khi Mai tiếp chuyện với bạn bè thì Tuấn thay chị đánh piano để góp vui.
    Vũ thấy Tuấn có tiến bộ nhiều hơn Mai, có lẽ vì Mai bận học thi nên ít có thì giờ tập đàn. Chàng nhớ cây đàn quá nhưng không muốn phô trương tài nghệ trước mặt mọi người. Nhưng bạn bè Mai giục:
    – Anh này làm gì mà lúc này coi đen quá vậy, mày nói ảnh đánh đàn đi.
    Vũ chìu họ, lần này chàng đánh trọn trường khúc Parsifal. Khi chàng dừng tay, tiếng vỗ tay vang dậy.
    Đêm đến chỉ còn lại người trong nhà, họ kể nhau nghe đủ chuyện vui buồn trong thời gian qua. Đến tối lắm họ mới đi nghỉ.
Khi Vũ vừa bước lên cầu thang thì Mai gọi:
    – Anh Vũ!
    – Gì vậy Mai?
Mai đên gần chàng cúi đầu giây lâu rồi hỏi:
    – Chừng nào anh mới lập gia đình?
Vũ biết Mai muốn nói gì, chàng đáp:
    – Em đừng chờ anh. Anh biết em thương anh, nhưng anh muốn làm một người anh của em trọn vẹn mãi mãi. Anh không muốn lập gia đình. Anh thích sự trong sáng trong tình anh em hơn là tình yêu với sự đòi hỏi của xác thịt. Anh mong em mãi mãi là người em gái thanh khiết của anh như thuở nào.
Mai bật khóc ngã đầu vào vai Vũ:
    – Em thấy không có ai bằng anh hết. Họ chỉ được một phần nào của anh thôi chớ không phải hoàn toàn như anh, mặc dù địa vị và bằng cấp của họ có thể hơn anh.
    Vũ không nở đẩy Mai ra, chàng vuốt nhẹ mái tóc Mai và an ủi vì biết có nhiều người đang theo đuổi Mai.
    – Em đừng đòi hỏi nơi họ sự hoàn toàn. Hãy bằng lòng với những đức tính này và thông cảm với khuyết tật khác. Như thế em sẽ tìm thấy hạnh phúc. Nếu em đòi hỏi hoàn toàn, em sẽ đau khổ. Chừng nào em nhận lời và làm lễ hỏi, anh sẽ về dự.
Mai khóc mãi không thôi.
    Sáng hôm sau Vũ và ông Trường lên xe trở lại công trường. Những công trình của ông Trường hoàn thành đúng hợp đồng và đạt yêu cầu kỹ thuật. Uy tín của ông trong ngành xây lắp lên rất cao..
    Thế là đã hơn bốn năm từ khi Vũ tốt nghiệp và làm việc tại các công trình xa xôi. Công ty du lịch của Đà Lạt đến đặt hàng với ông Trường. Họ vừa quy hoạch một khu du lịch mới ở vùng hồ Leva với nhiều công trình cao cấp. Các kiến trúc sư của họ đã quy hoạch công trình Nhà hàng–Khách sạn (Hotel-restaurant) 5 tầng ngay sát mặt nước hồ và họ bảo vệ ý kiến đó một cách cứng rắn. Gần hồ thì kỹ thuật thi công móng cần phải bảo đảm tối đa. Vì thế công ty nhờ đến ông Trường thi công công trình nhà hàng khách sạn đó. Khi đang bàn bạc với nhau thì ông Trường cho gọi Vũ.
    – Đây là Thái Vũ, cháu của tôi, quản lý công trình kiêm trưởng ban kiểm tra kỹ thuật.
    Những người của công ty du lịch đứng dậy bắt tay chào Vũ. Ông Trường nói lại các vấn đề cho Vũ nghe và hỏi ý kiến Vũ. Vũ xin cho xem bản vẽ. Những người khách trải bản thiết kế công trình và bản quy hoạch toàn vùng cho Vũ và ông Trường xem. Vũ buột miệng:
    – Khu vực đẹp quá!
    –Và chúng tôi hy vọng nó sẽ đẹp hơn khi có sự đóng góp của anh Vũ.
Vũ xem bản vẽ mặt cắt của công trình với lòng hồ rồi đề nghị:
    – Tôi đề nghị với các ông nên đưa thêm một sân bêtông ra mặt nước khoảng năm mét ở giữa. Chân móng của nó cắm vào lòng hồ có tác dụng chống lại moment làm nghiêng tòa nhà. Đồng thời làm sân chơi cho khách.
    Họ ghi nhận ý kiến của Vũ rồi trở về sẽ hẹn trở lại sau khi hỏi ý kiến của những người có trách nhiệm trong công ty.
Ba hôm sau họ trở lại với bản vẽ bổ túc theo đề nghị của Vũ. Họ ký hợp đồng với nhau trong ngày hôm ấy.
    Sau khi bàn giao công trình ở Phan Thiết xong, công ty Thành Công rầm rộ chuyển đồ đạc vật dụng đi về hướng Đà Lạt. Các công nhân nghe nói làm ở Đà Lạt rất thích. Số tiền lương cuối công trình rất lớn nên họ sắm sửa áo ấm và các vật dụng khác.
    Cảnh Đà Lạt làm Vũ say mê. Rừng thông bạt ngàn từ cánh đồi này qua thung lũng kia. Những buổi sáng sương mù phủ mờ ở mặt hồ và thung lũng bên kia khiến cho cảnh vật trở nên diễm ảo kỳ lạ. Vùng hồ Leva cách xa trung tâm Đà Lạt hơn năm cây số về hướng Đông Bắc.
    Họ dựng lại văn phòng, nhà kho, nhà y tế và lán trại theo khuôn mẫu cũ. Bên cạnh công trình của họ, các công trình khác cũng đang được tiến hành từng bước bởi các công ty xây lắp khác. Ông Trường sang liên hệ ngoại giao với các công ty để họ có thể hỗ trợ nhau khi cần thiết. Khung cảnh ở đây rất rộn rịp, có một căn–tin do công ty Du lịch tổ chức để phục vụ nhu cầu ăn uống cho công nhân. Trạm điện thoại công cộng cũng đặt ở đây. Ngày nào các xe tải cũng ra vào chuyển vật liệu.
    Vũ đề nghị cho xả nước hồ để gấp rút thi công những hố móng căn bản. Trong khi khẩn trương thực hiện những hố móng ở lòng hồ và sát bờ hồ thì Vũ nhận được tin Mai mời về dự đám hỏi. Người hôn phu là một bác sĩ vừa mới ra trường trong khi Mai vừa xong năm thứ ba đại học. Vũ bàn vói ông Trường:
    – Bác về một mình vậy, cháu phải ở lại theo dõi từng giờ trong giai đoạn này. Phải hoàn thành những cột móng này gấp để cho nước vào hồ trở lại. Để cháu viết cho Mai vài chữ.
    Hồi trước ông bà Trường đinh ninh Vũ sẽ trở thành con rễ của mình. Nhưng về sau họ mới biết Vũ chỉ giữ tình anh em với Mai mà không chịu tiến xa hơn. Sau ba năm Đại học, Mai nhận lời một sinh viên tên Thảo mới ra trường vì xét thấy Thảo có nhiều ưu điểm mặc dù không hoàn toàn như Vũ. Tuy nhận lời với Thảo nhưng trái tim Mai vẫn in sâu một vết khắc của tình yêu đầu đời và cũng chính vì Vũ quá tuyệt vời thánh thiện. Hình ảnh Vũ đối với Mai luôn luôn là một biểu tượng cho cái gì cao cả, thanh khiết trong cuộc đời này. Vũ như một vầng sao sáng lấp lánh trên nền trời cao mà Mai không thể nào nắm bắt được. Nàng chấp nhận tình yêu của Thảo nhưng vẫn chôn sâu vào trong một góc nhỏ của trái tim bóng dáng của người anh cao thượng.
    Ông Trường đánh xe về vài hôm rồi trở lên với chiếc Môtô. Ông bảo ở Đà Lạt này di chuyển bằng môtô tiện hơn. Mai gởi nhiều quà và ảnh chụp chung với Thảo cho Vũ.
    Sau khi đêm ngày thi công xong mấy hố móng quan trọng nhất, công việc trở lại với nhịp độ bình thường. Vũ trở lại thói quen đi thơ thẩn một mình trong rừng. Mặc dù trời Đà Lạt rất lạnh, nhưng Vũ vẫn thấy dễ chịu. Chàng chỉ mặc một chiếc áo thun bên trong và chiếc áo công nhân bên ngoài là đủ. Nội lực trong người Vũ vẫn sung mãn như thuở nào. Công trình luyện tập khí công mỗi đêm giữ cho Vũ một sức khỏe bền bĩ, âm thầm và rắn chắc. Những khi ở trong rừng thông một mình, Vũ tập lại các chiêu thế võ thuật. Vũ cảm thấy yêu thích những cánh rừng thông quá đổi. Nét mặt chàng vẫn đượm một nét buồn xa vắng vì nỗi cô đơn giữa mọi người. Ông bà Trường đã đóng góp vài ý kiến hay về tôn giáo, nhưng chưa ai thỏa mãn cho Vũ niềm khát khao tuyệt đối.
    Hải hoặc Tài hoặc những người khác vờ vĩnh vui cười với Vũ bên ngoài, nhưng trong thâm tâm họ vẫn đố kỵ ganh ghét chàng. Vũ vẫn đối xử ưu ái mọi người nhưng không bao giờ cảm hóa được trái tim của họ. Vũ mắc một cái lỗi rất nặng đối với họ là tuổi đời nhỏ hơn họ mà quyền hành lớn hơn họ.
    Một buổi sáng, Vũ đi vào rừng thông, vẫn đeo cái túi với khúc bánh mì, vài trái chuối và cây Harmonica. Chàng đi mãi đi mãi cách xa công trường cả cây số. Chợt Vũ trông thấy con sóc, chàng xách túi đuổi theo. Con sóc lách từ bụi này qua góc kia làm Vũ không bắt được. Cuối cùng nó nhảy vào một bụi rậm và ở yên trong đó. Vũ để cái túi xuống và thu mình ngồi chờ nó ló ra là nhảy tới túm liền.
    Một lúc sau con sóc sột soạt ló cái đầu ra khỏi bụi. Vũ nín thở chờ thêm chút nữa. Bỗng nhiên tiếng xe Sprint từ đâu vang lên làm con sóc thụt đầu vô mất. Vũ lại giấu mình sau gốc cây. Gần chỗ Vũ, một cô gái đẹp như thiên thần cởi chiếc Sprint chầm chậm chạy vào, mắt nhìn quanh quất như kiếm một cái gì. Nàng mặc chiếc áo ngắn tay raglan, bên ngoài khoác chiếc áo gilet sát cánh. Nàng không trông thấy Vũ và cho xe đi vào trong xa.
    Đợi chiếc xe phóng xa rồi con sóc mới từ từ ló cái đầu ra, Vũ nín thở chờ đợi. Nó trườn thêm cái mình ra. Vũ toan phóng tới thì tiếng cô gái la thất thanh:
    – Cứu tôi với!
Rồi im bặt.
    Vũ vội vàng bỏ túi xách và con sóc để chạy về phía tiếng la.
    Hai gã đàn ông râu ria vật cô gái xuống đất, lấy khăn bịt miệng nàng lại và xé toạc chiếc áo trong của nàng.
    – Các anh buông ra!
    Giọng nói ấm áp hiền lành của Vũ vang lên sau lưng họ. Hai gã đàn ông quay lại. Cô gái mừng rỡ. Vũ xuất hiện uy nghi đẹp đẻ như một hiệp sĩ trong chuyện đời xưa. Nhưng cô gái chợt thất vọng vì thấy Vũ có dáng điệu của một triết gia và một nghệ sĩ hơn là một người quen chiến đấu. Gương mặt chàng hiền lành, khôi ngô và đẹp đẽ. Đôi mắt chứa đựng một nỗi buồn xa vắng mênh mông. Mái tóc dài cong lơi lới phất phơ bay theo gió sớm. Thân hình chàng có vẻ vạm vỡ và rắn chắc.
    Một gã ở lại giữ cô gái còn một gã đứng dậy hầm hầm bước về phía Vũ để thanh toán chàng.
    – Thằng này ở đâu lại đây, muốn chết hả?
    Vũ vẫn đứng im bất động, đôi tay buông xuôi và nhìn hắn một cách bình thản với ánh mắt buồn buồn như nảy giờ. Hắn bước nhanh tới đấm một cú vào mặt Vũ. Vũ chụp tay hắn và vỗ một chưởng vào bụng.
Bịch!
    Hắn bật ngửa ra đằng sau, té xuống đất, rồi lồm cồm đứng dậy.
    Tên thứ hai thấy không xong, buông cô gái ra chạy tới đá vào ngực Vũ. Vũ vừa lách người né vừa bước sát tới đánh một chỏ vào ngực hắn. Hắn trúng đòn xiểng niểng lui ra sau ngồi phịch xuống đất. Vũ chưa muốn hạ thủ nên đánh rất nhẹ. Tên trước rút dao nhảy tới đâm vào bụng chàng. Vũ e ngại chúng có đồng bọn quanh đây nên quyết định kết thúc sự việc. Chàng đá vào cánh tay cầm dao của hắn rồi cũng dùng chân đó quất một đá vào cạnh sườn. Hắn ự một tiếng buông rơi dao bật ngửa ra sau ngã xuống đất nằm sóng soài bất động. Liền khi đó tên thứ hai cũng vừa rút dao đâm vào ngực chàng. Vũ sử dụng tuyệt chiêu tung người lên cao khỏi tầm dao và cắm hai gót chân vào ngực hắn. Hắn bật một tiếng kêu khô khan, buông rơi dao miệng ứa ra một ngụm máu rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh.
    Vũ đứng yên nhìn hai đối thủ gục ngã. Đây là lần đầu tiên trong đời vì cứu người mà chàng phải đánh gục kẻ khác. Cô gái thấy Vũ hạ hai đối thủ nhanh chóng và dễ dàng mà gương mặt vẫn trầm buồn như cũ, không xuất hiện nét kiêu hãnh của người chiến thắng.
    Vũ bước tới bế từng người đến bóng cây mát đặt cạnh nhau ngăn ngắn. Chàng rút khăn tay của mình ra lau vết máu trên miệng của một người. Chàng kéo áo của họ che lại kín đáo. Vuốt mái tóc của họ để trán được mát mẻ mau tỉnh dậy hơn. Rồi chàng thong thả bước đến cô gái. Cô gái kéo áo ngoài che lại bộ ngực vì áo trong đã bị xé rách. Chiếc xe Sprint nằm nghiêng ngửa cạnh đấy. Vũ vẫn không nói lời nào, đến dựng chiếc xe dậy. Cô gái thỏ thẻ nói:
    – Em cám ơn anh. Em tên là Diễm Hương. Em gọi anh là gì?
    – Cô gọi tôi là Thái Vũ.
    – Em nhờ anh đưa giúp em về nhà.
    Vũ ngần ngại, chàng không muốn dây dưa vì một chút ân nghĩa này. Giây lát chàng chợt nhớ ra áo cô gái đã rách. Chàng cởi áo công nhân cũ kỹ của mình ra đưa cho Diễm Hương. Diễm Hương đón lấy áo, xoay người cởi chiếc áo gilet ra đưa cho Vũ và mặc chiếc áo của chàng vào. Vũ mặc chiếc áo gilet nhưng không thể cài nút vì quá chật. Chàng mở máy xe và leo lên. Diễm Hương ngồi vào phía sau. Khi xe chạy ngang bụi cây lúc nảy, Vũ dừng lại nhặt lấy chiếc túi của mình nhờ Diễm Hương cầm giùm. Rồi yên lặng đánh xe đi theo sự hướng dẫn của Diễm Hương. Bỏ lại ngôi biệt thự âm u sau lưng.
    Diễm Hương biết là nàng vừa mới gặp một người con trai khác hẳn mọi người. Nhà nàng ở bên cạnh hồ Xuân Hương trên một ngọn đồi đối diện cạnh đồi Cù. Kiến trúc ngôi nhà rất đẹp. Khi xe đến cổng, Diễm Hương chạy ùa lên nhà. Vũ dựng xe đứng chờ ngoài cổng. Lát sau có hai đứa em trai và một đứa em gái ra khẩn khoản mời chàng vào nhà. Vũ từ chối:
    – Anh mắc bận việc phải đi liền, cho anh xin lại chiếc áo.
Thằng bé trai la lên:
    – Ảnh không chịu vô.
    Hai bố mẹ của Diễm Hương phải ra tận cổng mời chàng vào. Bất đắc dĩ Vũ phải đi vào. Vũ vừa ngồi vào salon thì Diễm Hương thay áo xong bước ra. Nàng mặc chiếc áo đầm dài. Nàng kiều diễm rực rỡ như công chúa trong chuyện đời xưa. Vũ ngẩng mặt lên nhìn thấy nàng và nghe tim mình đi sai nhịp. Chàng vội cúi đầu. Diễm Hương chưa từng gặp ai như Vũ, bất cứ chàng thanh niên nào trông thấy nàng cũng nhìn nàng hau háu…. 

xem tiếp:Tình Yêu Và Hạnh Phúc

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...