Vào khoảng thời gian khó khăn khốn đốn
khi nỗi buồn tràn ngập vương quốc động vật, một bệnh dịch khủng khiếp đã lan
tràn khắp cả khu rừng khiến nhiều sinh vật lăn ra chết. Dịch bệnh ngày càng lan
tràn mà không có cách gì cứu chữa.
Một lệnh triệu tập được ban hành, tất cả
các loại động vật lớn nhỏ nhận được lệnh đều phải tập họp lại giữa khu rừng. Sử
tử – chúa tể muôn loài bắt đầu lên tiếng:
- “Hỡi muôn loài!”, chúa tể gầm lên,
“Chúa trời đã ban lệnh trừng phạt đến khu rừng của chúng ta. Vậy nên chúng ta
phải nhổ tận gốc kẻ nào đã gây ra tội lỗi khiến đức ngài nổi giận trước khi tất
cả đều bị diệt vong. Mỗi kẻ trong các ngươi hãy ngẫm suy từ trong tâm và hãy tự
thú nhận những lỗi lầm của mình, như vậy chúng ta mới có thể trừ bỏ được tai họa.
Nói là làm, sư tử lên tiếng đầu tiên trần
tình về lỗi lầm của mình để muôn loài noi theo. :
- “Một ngày nọ, ta đã giết một người đàn
ông trong lúc ta đang đi tuần tra khu rừng. Ta có nhiệm vụ bảo vệ khu rừng này,
bảo vệ muôn loài, trái tim ta mang nặng trọng trách nên khi gặp con người kia,
ta đã xông vào tấn công và giết chết người đàn ông đó. Ta thấy mình đã phạm tội
rồi, hãy phán xét tội ác của ta đi”. Sư tử thống thiết kêu lên như một lời ăn
năn hối lỗi.
Tất cả muôn loài đều khóc nấc lên:
- “Ai có thể đổ lỗi cho chúa tể sơn lâm
cao quý của chúng ta cơ chứ. Chẳng qua là vì ngài mang trọng trách lớn bảo vệ
an toàn cho muôn loài khỏi nguy hiểm từ những kẻ hai chân. Chắc chắn chúa trời
sẽ tha thứ cho lỗi lầm của ngài thôi”.
Tiếp theo con sói nói:
- “Tôi cũng xin thú nhận tội lỗi của
tôi. Trong lúc tôi đang lảng vảng gần bìa rừng với cái bụng trống rỗng và đói cồn
cào, tôi tình cờ nhìn thấy một con dê mẹ và những con dê con đang gặm cỏ non gần
đó. Và thế là tôi lao đến xé thịt con dê mẹ và ăn hết lũ dê con, mặc dù tôi biết
chỉ cần một con dê cũng đủ để tôi ăn rồi”. Sói sụt sịt khóc, “nhưng vì tôi đói
quá”…
- “Đúng là ngươi đã phạm tội”, các loài
vật nói. “Nhưng chắc chắn ngươi được tha thứ vì cơn đói khát đã che khuất suy
nghĩ của ngươi. Chúng ta không nên trách điều đó”.
Thế là cuộc họp nhận tội lỗi tiếp tục với
những kẻ săn mồi trong rừng đều thú nhận những cuộc tàn sát và trộm cắp của
mình. Các con vật đều được miễn những tội ác bởi chúng đều nêu được lý do để giảm
nhẹ tội lỗi.
Sau cùng, một con cừu lên tiếng:
- “Tôi cũng có một tội xin được thú nhận
với mọi người. Hôm trước, tôi rất đói, vì một vài lý do nào đó mà ông chủ của
tôi đã quên không dẫn tôi ra đồng cỏ ăn như thường lệ. Vậy nên tôi đã ăn một ít
rơm mà ông chủ tôi đã đặt trong ủng của ông ấy để chân khỏi bị đau vậy nên có lẽ
chân ông ấy sẽ bị chà sát vào ủng”.
- “Làm thế nào mà ngươi lại dám làm vậy”,
sư tử gầm lên.
- “ Đồ trộm cắp”, một con rắn rít lên.
- “ Kẻ tội lỗi kia! Phải xử nó”. Tất cả
các con vật cùng thét lên và xông vào con cừu tội lỗi rồi xé nó ra thành từng mảnh
chia nhau.
Phải chăng kẻ yếu là kẻ phải
chịu thiệt thòi khi không có khả năng tự bảo vệ? Hay chăng chúng ta có thể nhận
ra tội lỗi của một người ngoài dễ dàng hơn so với tội lỗi của chúng ta, ngay cả
khi tội lỗi của mình tồi tệ hơn của họ?
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...