Con tàu bắt đầu
chuyển động, chật kín bởi đủ mọi loại người: từ những công nhân viên chức đến
các cô cậu sinh viên trẻ. Ngồi cạnh cửa sổ là một ông lão cùng người con trai tầm
tuổi ba mươi. Gương mặt anh tràn ngập bởi niềm ham thích khó tả: Anh thật sự bị
kích động bởi cảnh sắc bên ngoài:
- Bố ơi, nhìn này, những cái cây này như đang chuyển động, thật là đẹp
quá!
Lối cư xử kiểu
này của người con trai ba mươi tuổi khiến mọi người thấy thật kỳ quặc.
Người ta bắt đầu
rì rầm nho nhỏ.
- "Người
kia trông như bị loạn trí..." Một người đàn ông thì thào với vợ của mình.
Đột nhiên trời
đổ cơn mưa, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống đầu các hành khách qua khung
cửa mở rộng.
Người con trai
bao mươi tuổi đầy hạnh phúc :
- "Cha
ơi, đẹp quá... Mưa đẹp quá..."
Một người phụ
nữ phát cáu. Cơn mưa đang làm hỏng chiếc áo mới của cô.
- "Ông có
thấy trời đang mưa không? Nếu con trai ông có vấn đề thì nên đưa đi điều trị thần
kinh chứ không phải ở đây để làm phiền người khác nơi công cộng"
Người con trai
giật mình quay lại, đôi mắt nãy vốn vui tươi chợt như phủ một mảng sương mờ mịt.
Ông bố ngượng
ngùng đôi chút rồi trả lời bằng giọng trầm trầm:
- "Chúng
tôi đang trên đường từ bệnh viện trở về. Con trai tôi vừa ra viện sáng nay. Nó
bị mù bẩm sinh và mới được thay giác mạc. Cơn mưa... và mọi thứ đều quá mới mẻ
với nó. Xin mọi người thứ lỗi."
Những thứ ta
thấy hay cảm nhận đều chỉ bắt nguồn từ quan điểm bản thân cho đến khi ta biết sự
thật. Giống như một loài hoa, có thể là loa kèn, thược dược, hướng dương..., dù
ta có biết tên cũng như màu sắc, mùi vị..., ta cũng chỉ "biết" nó qua
chính cảm nhận chủ quan.
Một cái tên
hay vẻ bề ngoài chẳng cho ta "hiểu" gì về bản chất thật sự.
Ta sống với
đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy
khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào?
Bởi ta chỉ để
trong mắt những gì ta muốn...
Giá như, chỉ
giá như thôi, ai cũng nhìn cuộc sống bằng đôi mắt như mới được sinh ra lần đầu...
Sưu tầm