Trong một thị trấn nhỏ nọ,
một người đàn ông lâm bệnh nặng. Sau khi khám nghiệm, các bác sĩ nghi ngờ anh
ta đã mắc bệnh phong hủi... Tuy không là một phán quyết dứt khoát, nhưng kể từ
đó người ta không còn thấy anh ra khỏi nhà nữa. Gia đình anh mỗi lúc lại càng
xác tín hơn về bệnh tình của anh. Thế là để che dấu con người mà họ coi như một
sự xấu hổ chung, những người thân của anh đã giam anh trong một cái mùng lớn.
Người đàn
ông đáng thương chỉ còn sống vất vưởng nhờ lương thực tiếp tế mỗi ngày. Vũ trụ
của anh chỉ còn là khung mùng phủ kín bốn chân giường. Ngậm đắng nuốt cay từng giờ
từng phút, người đàn ông chỉ còn mỗi một hy vọng: đó là trốn thoát được chính
nhà giam của anh... Ngày nọ, anh đã trốn ra khỏi khuôn mùng và gia đình của
anh. Nhưng chẳng may, người ta đã nhận bắt được anh. Lần nay, người đàn ông khốn
khổ dường như không còn một hy vọng nào nữa. Anh chỉ còn muốn tìm sự giải thoát
qua cái chết...
Lần thứ hai, anh trốn khỏi
vũ trụ tối tăm của anh. Nhưng lang thang mãi mà vẫn không tìm được sự tin tưởng
và giúp đỡ của những người khác, anh đã tìm đến cái chết như một lời biện hộ cuối
cùng. Người đàn ông đã mua thuốc ngủ và tự vận trước mặt mọi người.
Cái chết của anh đã gây chấn
động trong dư luận. Người ta yêu cầu cho khám nghiệm tử thi. Kết quả đã làm cho
mọi người sửng sốt: anh đã không bao giờ mắc bệnh phong cùi...
Vậy anh bị bệnh gì????