Có một người rất giàu, ông xây bức tường
thật cao chung quanh nhà để đề phòng kẻ gian xâm nhập.
Một hôm, mưa to gió lớn, một cây bên
đường ngã đổ làm tường thành nhà ông sụp đi một khoảng. Người con thấy thế nói:
- Xây tường thành ngay đi nếu không trộm
cướp sẽ vào.
Người láng giềng thấy tường đổ cũng sang
nhìn vào bảo:
- Này bác, không xây ngay tường lại e có
trộm vào.
Tường chưa kịp sửa chữa lại, ngay đêm
đó, nhà ông phú hộ có trộm tới thăm. Sáng ra, khi biết nhà bị trộm, ông khen
người con là khôn ngoan, thấy xa biết trước mọi sự, và nghi ngờ ông láng giềng
gian xảo, lợi dụng thời cơ xâm nhập gia cư, lấy trộm đồ đạc của ông.
* * *
Cuộc sống quá bận rộn nên ta thường
không có nhiều thiện chí để nhìn bất cứ đối tượng nào cũng bằng tâm thức mới,
sử dụng kinh nghiệm cũ có vẻ như khỏe và mau chóng giải quyết được vấn đề, và
kết quả như thế nào thì may nhờ rủi chịu. Một phần cũng do bản năng tự vệ của
con người chưa thuần hóa còn nhiều vụng về thô thiển, nên khi phát hiện ra cái
gì có tính cách ảnh hưởng đến quyền lợi của mình là phản ứng bảo vệ ngay lập
tức, bằng những tâm lý như: nổi giận, phán xét, nghi ngờ, độc tài, kỳ thị… mà
không chịu bình tâm để kiên trì quan sát và tìm hiểu rõ sự thể. Cho nên hầu hết
mọi người đều không có thói quen tách rời kinh nghiệm cũ của mình khi quan sát
thực tại, chính vì thế mà họ vẫn thường rơi vào nhận thức sai lầm và đánh mất
đối tượng.
Bức tường ngăn che ấy chính là thành kiến.
Bức tường ngăn che ấy chính là thành kiến.
Thành kiến chỉ đơn thuần là thái độ bám
víu vào kinh nghiệm cũ để áp đặt lên thực tại, nên có thành kiến tốt và thành
kiến xấu. Nói dễ hiểu là ta thường đeo mắt kính màu hồng và mắt kính màu đen
khi nhìn người, nhìn đời. Nếu ta đã từng biết người kia rất dễ thương, bằng
kinh nghiệm trực tiếp hay thông qua kinh nghiệm của người khác, thì khi gặp họ
ta sẽ có thiện cảm và hết lòng với họ ngay mà không cần phải quan sát hay khám
phá gì thêm nữa. Đó là ta đang đeo mắt kính màu hồng, thấy họ nói cái gì cũng
hay, làm cái gì cũng tuyệt. Bây giờ phương tiện truyền thông và quảng cáo rất
mạnh mẽ, chỉ cần một vài bài báo ca ngợi hết lời về nhân vật đó thì lập tức
trong ta nảy sinh ngay cảm tình, sau này có cơ hội tiếp xúc ta sẽ dễ dàng bỏ
qua bước quan sát và thận trọng căn bản.
Trường hợp ta được biết người kia là một
kẻ xấu, dù thông tin ấy chưa có gì đảm bảo là chính xác, nhưng ta vẫn có khuynh
hướng thích đeo mắt kính màu đen trước cho chắc ăn. Cho đến một ngày ta không
còn khả năng lấy chiếc mắt kính màu đen ấy ra nữa, nhìn đâu cũng thấy một màu
tăm tối, nhìn ai cũng dị ứng, thấy họ là những kẻ đang muốn hơn thua hay hãm
hại mình.
Từ thành kiến đi tới cố chấp là một
khoảng cách rất nhỏ, nếu thiếu bản lĩnh để sẵn sàng tiếp nhận bất kỳ điều gì
mới lạ xảy ra thì ta sẽ dễ dàng đóng băng những nhận thức mà mình đang có.
Những người bị thành kiến khống chế sẽ không còn cơ hội để thấy được những giá
trị mầu nhiệm của sự sống đang hiện hữu, sẽ trở thành nạn nhân của lối sống u
uất nặng nề, rất dễ đi tới mặc cảm lạnh lùng và bế tắc.
Có một kẻ ngoại đạo lén tìm đến chúa
Jesus để hỏi điều ông ta đã thao thức bấy lâu nay: “Thưa ngài, làm sao để được
sinh vào vương quốc của thượng đế?”. Chúa Jesus trả lời: “Chỉ khi nào ông chết
đi”. Thấy người kia hốt hoảng, chúa Jesus liền giải thích thêm: “Một ý niệm cũ
chết đi thì một ý niệm mới sẽ được sinh ra, đó là vương quốc của thượng đế”.
Cái cũ tuy quen thuộc nhưng nghèo nàn,
cái mới thường không dễ chịu nhưng có khả năng đem tới một không gian rộng rãi
cho đời sống, vậy ta còn ngại ngần chi mà không dám khai tử những ý niệm hay
những kinh nghiệm vốn chỉ để bảo vệ cảm xúc nhất thời. Vương quốc thượng đế thì
ai cũng có, đó chính là sự an bình và thảnh thơi của tâm hồn, chỉ khi nào những
phiền não trong ta rơi rụng xuống thì nó mới thật sự hiện bày ra.
- nhặt chỗ kia
trả sang đây -