Một hôm, có ba thư sinh sắp vào kinh ứng
thí đến nhờ xem cho một quẻ. Lão đạo sĩ nhắm mắt thò ra ba ngón tay, ba tú tài
không hiểu, Tiểu đồng đứng cạnh giải thích:
- "Ba lạng bạc, mỗi người một lạng!".
Các cậu thư sinh nọ giao bạc xong hỏi:
- "Lần này chúng tôi sẽ đậu mấy người?".
Đạo sĩ nhắm mắt bấm đốt tính toán hồi
lâu đưa ra một ngón tay. Ba vị tú tài hỏi tiểu đồng vậy là ý gì.
Tiểu đồng sắp nói thì lão đạo sĩ trừng mắt:
- "Thiên cơ bất khả lậu!".
Tiểu đồng bèn ngậm miệng. Ba chàng thư
sinh hỏi tới hỏi lui nhưng đạo sĩ vẫn không chịu giải thích nên bực dọc đòi bạc
lại nhưng không được họ đành bỏ về.
Đợi họ về xong, tiểu đồng hỏi thầy:
- "Có phải chỉ có một người họ đậu
không?"
Lão đạo sĩ lắc đầu:
- "Con ngốc lắm! Nếu thầy không mở
mắt kịp lúc thì coi như chén cơm này bị con hất đổ rồi!".
Tiểu đồng thắc mắc:
- "Ban nãy thầy đưa ra một ngón tay
là ý gì?".
Lão đạo sĩ giảng giải:
- "Họ có ba người tất cả. Nếu một
người đậu thì một ngón tay ngụ ý đậu một người; nếu hai người đậu thì một ngón
tay có nghĩa là một người rớt; nếu ba người đều đậu thì một ngón tay có nghĩa
chẳng rớt một ai; nếu ba người đều rớt thì một ngón tay nghĩa một người cũng
không đậu".
Tiểu đồng cười ha hả vỗ tay:
- "Thưa thầy, thầy đúng là thần cơ
diệu toán. Thầy hãy dạy cho con đi. Con quyết không tiết lộ...!"
* *
* *
Quả thật, lão Đạo sĩ mũi trâu này là kẻ
bịp bợm không ai tài hơn.
Tiểu đồng trên đây thì thông minh thật,
lão đạo sĩ nói ra một cái chú hiểu liền, còn chúng tôi chỉ lờ mờ hiểu được rằng
cuộc sống bất cứ ngành nghề nào, mối quan hệ gì cũng có cái thủ thuật riêng của
nó. Mục đích cuối cùng là làm sao móc hầu bao từ túi của thiên hạ sang túi
mình, vắt cạn lòng tin của những con chiên, tín đồ mê tín ngây ngô ngoan đạo xì
sụp vái van, quỳ mọp xin xỏ.
Một trong những thủ thuật đó là sự kỹ xảo,
úp úp mở mở, ai hiểu sao thì hiểu, có ai phát giác ra thì “lưỡi không xương nhiều
đường lắc léo, môi không vành môi méo tứ tung”. Lươn lẹo một lát cũng ra lý lẽ
hợp tình như lão Đạo sĩ trên đây.
Mặc dù ai cũng biết rằng thành thật là một
đức tánh tốt, và ai cũng trông mong người khác thành thật với mình, nhưng một
khi bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp bất tận của cuộc sống thì người ta lại thấy
lòng thành thật chính là trở ngại căn bản để đi tới sự thành công. Nhiều khi
người ta còn dám tuyên bố sống giữa đời sống bây giờ mà cố giữ lòng thành thật
thì đó là thái độ sống rất ngây thơ, phải khôn khéo và đầy kỹ xảo trong từng
hành động mới là kẻ thức thời và dễ dàng thành đạt.
Thế rồi người ta đến với nhau bằng những
màn trình diễn rất ngoạn mục, từ những lời nói trau chuốt bóng bẩy, những lời
nói vô thưởng vô phạt, không có cơ quan nào kiểm chứng của những kẻ tự xưng làm
trung gian kết nối với các đấng thiêng liêng, đến những hành vi lịch lãm dễ
thương, miễn sao thu phục được đối phương thì dù phải nhồi nặn thêm những điều
sai với sự thật người ta cũng sẵn sàng.
Thật khôi hài khi khán giả trung thành
nhất chính là người thân yêu nhất, các tín đồ lê lết ngoan đạo nhất. Một ngày
nào đó, người ta không còn đủ năng lực để diễn xuất nữa thì lớp phấn son kia sẽ
rớt xuống, đó cũng chính là lúc niềm tin yêu bị rơi rụng xuống, rớt lộp độp như
mưa dông đầu mùa và lộ nguyên hình chú tèo chú tí, cô mắm cô muối vẫn thường
gánh chuối, gánh xôi bán dạo năm xưa.
Đành rằng cuộc sống đôi khi cũng cần sự
khôn khéo, nhưng chút ít thôi, chỉ nên dùng nó trong những trường hợp đối
phương chưa sẵn sàng tiếp nhận sự thật, chứ không phải để tạo thêm lớp phấn son
giả tạo cho mình. Song ta phải có trách nhiệm tìm cơ hội để trình bày sự thật
trở lại, đừng đợi người kia phát hiện ra thì ta sẽ mang tội danh lừa dối.
Một trong những lý do khiến ta có được
niềm tin vào cuộc sống là khi mỗi lời mình thốt ra đều được bên kia lắng nghe
và tin tưởng. Không gì thoải mái cho bằng được sống chung với những người mà ta
không cần phải dò xét hay đối phó bằng bất cứ chiêu thức nào, chỉ nhìn nhau là
đã hiểu nhau rồi. Bởi lẽ muốn thương yêu nhau thì phải hiểu nhau, mà muốn hiểu
nhau thì phải tin tưởng nhau, mà muốn tin tưởng nhau thì phải thật lòng với
nhau.
Cảm ơn lão Đạo sĩ trong chuyện tưởng như
lãng nhách mà lại có chuyện để nói nhảm.
(hàng nội – miễn thuế VAT)