Một buổi chiều,
có một lữ khách nghèo tìm đến trước một dinh thự nằm ở ven một khu rừng để xin
trọ qua đêm vì lỡ độ đường.
Không ngờ đây
lại là nơi nghỉ chân sau những chuyến đi săn của một nhà quý tộc giàu có nhưng
nổi tiếng là hết sức keo kiệt ích kỷ. Thế là đích thân chủ nhà ra xua đuổi
không thương tiếc:
- “Đây là dinh
thự của ta chứ không phải là nhà trọ mà ai muốn vào ở cũng được !”
Cánh cửa đóng
xập lại ngay. Nhưng người khách lạ vẫn kiên nhẫn đập cửa mãi cho đến khi nhà
quý tộc lại phải ra mở cửa quát tháo to tiếng.
Người khách vẫn
từ tốn đề nghị:
- “Thưa ngài,
xin ngài bình tĩnh bớt giận, xin phép cho tôi hỏi ngài 3 câu, nếu như ngài là một
người thông minh trả lời được thì tôi sẽ xin đi khỏi đây ngay !"
Nhà quý tộc nổi
máu tự ái nên nhận lời, vẫn chắc mẩm mình sẽ thắng. Người khách bắt đầu hỏi câu
thứ nhất:
- “Ai đã ở
trong dinh thự này trước ngài ?”
Nhà quý tộc trả
lời được ngay:
- “Cha ta đã ở
đây chứ ai ?”
Người khách lại
hỏi câu thứ hai:
- “Thế ai đã ở
đây trước ông thân sinh của ngài?”
Nhà quý tộc ngẩn
ngơ không biết trả lời thế nào, vì cha con ông ta chỉ mới làm chủ tòa dinh thự
này sau khi người chủ quý tộc trước đây đã bị phá sản rồi tự tử chết đã rất
lâu.
Đến đây thì
người khách mới nói:
- “Nếu vậy thì
cha ngài và cả ngài nữa, cũng chỉ là những người khách trọ ở đây trong một thời
gian nào đó, rồi đến một ngày chính ngài cũng phải nhường lại cho một chủ nhân
khác. Hóa ra cái dinh thự nguy nga này cũng chẳng khác gì một thứ quán trọ...”
Người khách lạ
nhận ra đã có sự đánh động sâu xa nơi nhà quý tộc, ông ta ngỏ lời:
- “Vì vậy, tôi
thành thật khuyên ngài đừng quá phung phí tiền bạc để làm đẹp và chỉ bo bo giữ
lấy cho riêng mình một cái quán trọ tạm bợ chóng qua như thế này. Ngược lại,
tôi nghĩ ngài nên cởi mở tấm lòng để giúp đỡ những người nghèo khổ và cơ nhỡ
thiếu thốn....
Sưu tầm