Một chàng trai trẻ học xong bậc đại học
rất xuất sắc. Chàng nộp đơn xin vào một chức vụ quản trị viên trong một công ty
lớn. Chàng ta vượt qua được đợt phỏng vấn đầu tiên. Đến lượt Ông giám đốc công
ty đích thân thực hiện cuộc phỏng vấn cuối cùng để có quyết định chót. Ông giám
đốc nhận thấy trong học bạ của chàng trai trẻ kết quả học hành tất cả đều rất tốt,
liên tục từ bậc trung học cho tới các chương trình nghiên cứu khi lên đại học
và sau nữa. Không một năm học nào mà anh chàng này không hoàn thành tốt đẹp.
Ông giám đốc hỏi:
- Anh có được hưởng học bổng nào khi còn
theo học hay không?”
Chàng trai trẻ trả lời:
- Thưa không!”
Ông giám đốc:
- Như vậy là Cha anh trả học phí cho anh
đi học hay sao?
Chàng đáp:
- Thưa không. Cha tôi đã qua đời khi tôi
vừa mới được một tuổi. Chính Mẹ tôi mới là người trả học phí cho tôi.
Ông giám đốc lại hỏi:
- Thế Mẹ của anh làm việc ở nơi nào?
Chàng đáp:
- Thưa Mẹ tôi làm công việc giặt giũ quần
áo để kiếm sống.
Ông giám đốc bảo chàng trai trẻ đưa đôi
bàn tay của chàng cho ông xem. Chàng đưa cho ông ta coi thấy cả hai bàn tay
chàng đều mịn màng và toàn hảo.
Ông giám đốc hỏi:
- Vậy thì từ trước tới nay anh có bao giờ
giúp Mẹ anh giặt giũ các áo quần không?”
Chàng trai trẻ đáp:
- Thưa chưa bao giờ. Mẹ tôi luôn luôn bảo
tôi phải lo học hành cho chăm chỉ và phải đọc sách vở thêm cho nhiều. Hơn nữa,
mẹ tôi giặt giũ quần áo nhanh hơn tôi.
Ông giám đốc nói:
- Tôi có một yêu cầu thế này nhé! Hôm
nay khi trở về nhà, anh hãy tới giúp Mẹ anh lau đôi bàn tay của bà cho sạch sẽ,
và rồi sáng ngày mai anh đến gặp lại tôi.
Chàng trai trẻ có cảm tưởng là mình có rất
nhiều hy vọng sẽ được tuyển dụng vào làm chức vụ này. Khi quay trở về nhà,
chàng ta sung sướng chỉ muốn xin được lau rửa đôi bàn tay của bà Mẹ. Mẹ chàng cảm
thấy lạ lùng và có cảm giác vừa vui sướng mà cũng vừa lo ngại, bà đưa đôi bàn
tay cho con trai.
Chàng trai trẻ chậm rãi lau sạch đôi bàn tay của Mẹ mình, vừa lau vừa nhỏ đôi dòng nước mắt.
Chàng trai trẻ chậm rãi lau sạch đôi bàn tay của Mẹ mình, vừa lau vừa nhỏ đôi dòng nước mắt.
Ðây là lần đầu tiên chàng mới có dịp nhận
thấy đôi bàn tay của bà Mẹ chàng quá nhăn nheo và đầy những vết bầm tím. Một
vài vết bầm tím gây ra đau nhức mạnh khiến cho bà phải rùng mình khi được lau rửa
bằng nước.
Đây là lần đầu tiên mà chàng trai trẻ nhận
thức ra được và cảm thông rằng từ bao lâu nay chính đôi bàn tay giặt giũ quần
áo hằng ngày này đã giúp trả tiền học hành cho chàng. Những vết bầm tím trong
đôi tay của Mẹ là cái giá mà Mẹ chàng đã trả cho chàng được tốt nghiệp, trả cho
những kết quả học hành xuất sắc của chàng và có lẽ cho cả cái tương lai sẽ tới
của chàng nữa. Sau khi lau sạch đôi bàn tay của Mẹ mình, chàng trai trẻ lặng lẽ
lo giặt hết phần quần áo còn lại thay cho Mẹ. Đêm hôm đó, bà Mẹ và chàng con
tâm sự với nhau thật là lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, chàng trai trẻ đi
tới văn phòng của Ông giám đốc. Ông giám đốc nhận thấy những giọt nước mắt còn
chưa ráo hết trong mắt của chàng.
Ông hỏi:
- Anh có thể nói cho tôi biết vào ngày
hôm qua ở nhà, anh đã làm những gì và đã học được những điều gì hay chăng?
Chàng trai trẻ trả lời:
- Tôi đã lau rửa sạch sẽ đôi bàn tay của
Mẹ tôi, và cũng đã giặt giũ hết phần quần áo còn lại.
Ông giám đốc hỏi:
- Hãy nói cho tôi biết cảm tưởng của anh
ra sao?
Chàng trai trẻ thưa:
- Thứ nhất, tôi hiểu ra được thế nào là
ý nghĩa của lòng biết ơn. Không có Mẹ tôi, tôi không thể là một con người thành
đạt được như ngày hôm nay. Thứ hai, tôi biết cách hợp tác cùng làm việc với Mẹ
tôi, và chỉ tới giờ đây tôi mới nhận thức được rằng thật gian khó và khổ nhọc để
hoàn tất một công việc gì đó. Thứ ba, tôi hiểu được ra cái tầm mức quan trọng
và cái giá trị của mối liên hệ gia đình.
Ông giám đốc nói:
- Ðây là những gì mà tôi cần đấy! Tôi muốn
tuyển dụng vào chức vụ quản lý một người phải biết quý trọng sự giúp đỡ của những
người khác, một người cảm thông sự khó nhọc của những người khác để hoàn thành
nhiệm vụ, và một người không chỉ nghĩ đến tiền bạc như là mục tiêu duy nhất
trong cuộc đời. Anh được tuyển nhận!
* * * * *
Một đứa trẻ được che chở và có thói quen
muốn thứ gì được thứ đó thời đứa trẻ sẽ phát triển “trạng thái tâm lý quyền lực”
và nó sẽ luôn luôn chỉ nghĩ đến bản thân nó trước hết. Nó sẽ không màng tới các
nỗ lực của cha mẹ nó.
Khi khởi sự làm việc, nó cho rằng mọi
người phải nghe theo lời nó; và khi nó trở thành một quản trị viên, nó có thể sẽ
không bao giờ biết đến sự gian khó của các nhân viên dưới quyền và luôn luôn
trách cứ người khác.
Ðối với hạng người này, họ có thể đạt được
kết quả tốt, có thể gặt hái được sự thành công trong một thời gian ngắn, nhưng
cuối cùng thật sự họ sẽ không bao giờ cảm nhận được ý nghĩa của sự thành tựu. Họ
sẽ càu nhàu, chất đầy oán ghét và đấu tranh để có được nhiều thêm nữa.
Nếu chúng ta thuộc vào loại cha mẹ
chuyên bao che cho con cái như thế này, xin nghĩ lại phải chăng chúng ta đang
thương yêu đứa trẻ hay là đang hủy hoại chúng?
Chúng ta có thể cho con cái chúng ta sống
trong một căn nhà to lớn, ăn uống đầy đủ ngon lành, lại học chơi cả đàn dương cầm,
xem TV với màn ảnh rộng. Nhưng khi chúng ta cắt cỏ ngoài vườn, xin hãy vui lòng
cho chúng cùng biết cách tham gia làm công việc đó. Sau một bữa ăn, hãy để
chúng tự rửa bát đĩa của chúng nó cùng với các anh chị em khác nhé! Không phải
vì chúng ta không có tiền để mướn người làm trong nhà, nhưng bởi vì chúng ta
nên yêu thương con theo một cách đúng đắn.
Chúng ta muốn chúng hiểu ra rằng dù cho
cha mẹ chúng giàu có tới cỡ nào, một ngày kia tóc chúng rồi cũng sẽ bạc như mẹ
của chàng thanh niên trai trẻ kia. Ðiều quan trọng nhất là con cái của chúng ta
cần học hỏi để hiểu cách tỏ lòng biết ơn về những nỗ lực và rút kinh nghiệm về
những gian khó và học hỏi khả năng cộng tác làm việc với người khác hầu cho mọi
công việc được hoàn thành tốt đẹp.
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(phỏng dịch theo “STORY OF APPRECIATION”
của vô danh)