Một lão bà nọ qua đời, được
các Thiên Thần mang đến tòa phán xét. Trong khi duyệt xét các hành động của bà
lúc còn sống, Ðấng phán xét đã không tìm thấy bất cứ một hành động bác ái nào,
ngoại trừ có một lần bà đã cho người ăn mày một củ cà rốt.
Tuy nhiên, Ðấng phán xét tối
cao đầy lòng nhân từ cũng xem hành động ấy có đủ sức để mang người đàn bà lên
Thiên Ðàng. Dĩ nhiên, củ cà rốt sẽ được dùng như sợi xích vững để người đàn bà
bám vào và leo lên các bậc trong chiếc thang dẫn về Thiên Ðàng.
Người ăn mày cũng chết vào
khoảng trong thời gian ấy. Anh cũng được diễm phúc bám vào gấu áo của người đàn
bà để được đưa lên Thiên Ðàng.
Một người khác cũng qua đời
vào ngày hôm đó. Người này cũng níu lấy chân của người hành khất. Không mấy chốc,
chiếc thang bắt đầu từ củ cà rốt mỗi lúc một dài ra đến gần như vô tận: mọi người
đều níu kéo nhau để lên Thiên Ðàng. Nhưng từ trên đỉnh thang nhìn xuống, người
đàn bà bỗng châu mày khó chịu. Bà thấy sợi dây mỗi lúc một dài, bà sợ nó sẽ
căng ra rồi đứt chăng. Cho nên trong cơn bực tức, bà cố gắng dành riêng cho
mình củ cà rốt và la lên: "Các người giang ra, đây là củ cà rốt của
tôi".
Người đàn bà cố gắng giữ củ
cà rốt cho riêng mình cho nên sợi dây tạo nên chiếc thang bắc lên Trời bị đứt.
Bà rơi nhào xuống đất và cả đoàn người bám víu vào sợi dây ấy cũng rơi theo.
******
Khi con người muốn chiếm
giữ cho riêng mình là lúc con người cũng muốn chối bỏ và loại trừ người khác.
Nhưng càng muốn chiếm giữ cho riêng mình, con người không những chối bỏ người
khác mà cũng đánh mất chính bản thân mình. Tình liên đới là điều thiết yếu cho
sự thành toàn của bản thân chúng ta. Càng ra khỏi chính mình để sống cho người
khác, chúng ta càng gặp lại bản thân, chúng ta càng lớn lên trong tình người.
Ðó là nghịch lý mà Chúa
Giêsu đã nói: "Ai mất mạng sống mình, người đó sẽ tìm gặp lại bản
thân". Hạnh phúc của bản thân chính là làm sao cho người khác được hạnh
phúc.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...