Có người thợ rèn nọ thường gánh đồ nghề
đi khắp làng để sửa chữa đồ dùng cho mọi người. Vì ông làm việc khéo léo, lại tốt
bụng và giá cả cũng phải chăng nên có rất đông khách hàng. Chỉ dựa vào công việc
này mà ông có thể nuôi sống cả gia đình.
Một hôm, ông lại gánh đồ nghề đi trên đường
làng như mọi khi. Bỗng nghe tin Hoàng thượng sắp đi qua đây. Ông vội tránh vào
vệ đường và qùi rạp xuống, hy vọng có cơ hội ngắm nhìn dung nhan thánh thượng.
Không ngờ, ông có cảm giác như là tiếng
vó ngựa rất gần mình. Ông tò mò ngẩng đầu lên, thì thấy ngự giá của Hoàng thượng
đang ở ngay trước mặt. Quá sợ hãi, ông vội dập đầu lia lịa xin tha tội.
Hoá ra khi đi ngang qua người thợ rèn,
Hoàng thượng nhìn thấy gánh đồ nghề bên cạnh ông nên nghĩ ông là một người thợ
sửa chữa. Lúc này vương miện của Hoàng thượng đang có mấy chỗ lỏng lẻo vì xe
quá xóc, nên nhà vua mới quyết định đỗ lại để sửa chữa.
Người thợ rèn vội quì xuống bắt đầu sửa
vương miện. Nhà vua thấy tay nghề của ông giỏi, nên rất ưng ý, thưởng ngay cho
ông một trăm lạng bạc.
Người thợ rèn sung sướng chạy như bay về
nhà. Nhưng ông chợt nhìn thấy có một con hổ ở bên vệ đường. Ông vô vùng sợ hãi
song vội định thần lại, vì thấy con hổ hình như không có ác ý gì. Nó đang giơ
cao một chân trước lên, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Ông lấy hết can đảm tiến lại phía con hổ,
phát hiện chân nó bị một cái gai rất to đâm vào. Ông vội vàng lấy dụng cụ ra,
giúp con hổ bỏ cái gai đó đi. Con hổ tỏ ra rất biết ơn và đền ơn ông một con
hươu to.
Người thợ rèn cảm thấy vô cùng tự hào và
hãnh diện. Từ hôm đó, ông không gánh dụng cụ đi khắp nơi nữa, mà treo một cái
biển to trước cổng nhà với nội dung: “Chuyên sửa mũ cho vua, nhổ gai cho hổ”.
Nhưng cũng từ đó, công việc làm ăn của
ông ngày càng sa sút, khiến gia đình khốn đốn.
+++
<> +++
Sao giống điển tích "ôm cây đợi thỏ"
vậy nè. Tình cờ, mong chờ, đến hết giờ!