Cha tôi dường như không biết thể hiện
tình yêu thương của mình. Cả gia đình tôi sống vui vẻ và thoải mái, tất cả cũng
là nhờ mẹ tôi. Hàng ngày cha cứ sáng sớm đi làm, chiều tối về nhà. Thế nhưng
sau khi nghe mẹ tôi kể về những tội mà chúng tôi phạm phải trong ngày thì cha lại
không ngớt lời rầy la chúng tôi.
Có lần tôi ăn trộm một cây kẹo ở cửa tiệm
nhỏ đầu phố. Cha biết chuyện và nhất định bắt tôi đem trả. Không những thế cha
còn bắt tôi đến quét dọn cửa tiệm để chuộc lại lỗi lầm. Lần ấy duy chỉ có mẹ hiểu
bởi dù sao tôi cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Tôi chơi bóng sơ ý bị gãy chân. Trên đường
đến bệnh viện, người ôm tôi vào lòng là mẹ. Cha dừng xe hơi của ông trước cửa
phòng cấp cứu, nhưng người bảo vệ yêu cầu ông đậu xe nơi khác vì chỗ đó chỉ
dành cho những xe cấp cứu đỗ mà thôi. Cha nghe xong liền nổi giận: “Thế ông tưởng
xe của chúng tôi là xe gì? Xe du lịch chắc?” .
Trong những buổi tiệc mừng sinh nhật của
tôi, cha chẳng giống một người cha chung vui với tôi chút nào. Cha chỉ mải lo
thổi bong bóng, bày bàn tiệc hoặc làm những việc phục vụ vặt vãnh. Vẫn là mẹ cắm
nến lên bánh kem và đưa đến cho tôi thổi.
Xem những album ảnh, bạn bè thường hỏi:
“Cha bạn ở đâu vậy?”. Chỉ có trời mới hiểu nổi, vì lúc nào cha cũng là người cầm
máy chụp hình. Còn mẹ và tôi thì luôn cười tươi như hoa và ảnh chụp dĩ nhiên là
vô số.
Tôi còn nhớ có lần mẹ nhờ cha dạy cho
tôi tập đi xe đạp. Tôi xin cha khoan hãy buông tay ra, nhưng cha nói đã đến lúc
cha không nên vịn xe cho tôi nữa. Và thế là cha buông tay. Tôi té xuống đất, mẹ
vội chạy lại đỡ tôi dậy, còn cha thì khoát tay ra hiệu mẹ tránh ra. Lúc đó tôi
rất giận, và nhất định phải chứng tỏ cho cha thấy tôi cũng không cần sự giúp đỡ.
Nghĩ vậy tôi lập tức gắng leo lại lên xe và chạy một mình cho cha xem. Lúc ấy
cha chỉ đứng yên và nở một nụ cười.
Tôi vào đại học, tất cả thư từ đều do mẹ
viết cho tôi. Cha chỉ gửi tiền ăn học và duy nhất một bức thư ngắn trong vòng bốn
năm trời, nội dung chỉ vẻn vẹn vài dòng về chuyện tôi rời khỏi nhà đi học xa
nên chẳng còn ai đá bóng trên thảm cỏ trước nhà nữa khiến thảm cỏ của cha ngày
một tươi tốt.
Mỗi lần tôi gọi điện về nhà, cha dường
như đều rất muốn trò chuyện với tôi nhưng cuối cùng ông lại nói: “Cha gọi mẹ lại
nghe điện nhé!” .
Thế rồi tôi cũng kết hôn, lại vẫn là mẹ
khóc. Cha chỉ sụt sịt mũi vài cái rồi bước ngay ra khỏi phòng.
Từ bé đến lớn, cha chỉ thường nói với
tôi những điều như: Con đi đâu đấy? Mấy giờ về? , Xe còn đủ xăng không? Không,
không được đi…
Cha hoàn toàn không biết thể hiện tình
yêu thương của mình. Trừ phi… Phải chăng cha đã thể hiện rất nhiều nhưng tôi lại
vô tình không cảm nhận được tình thương yêu bao la đó?
Tuệ Tâm, sưu tầm