Trong
Phật Tử chúng ta ngày nay đa số còn chưa hiểu rõ chữ “tu”.
Khi
đến chùa qui y, họ thầm nghĩ từ đây về sau được Phật gia hộ độ trì cho mình khỏe
mạnh, gia đình mình an ổn, mọi mong cầu được như ý, khi chết được Phật rước về
cõi Phật... chứ chưa hiểu rằng, kể từ ngày quy y Tam Bảo là tự mình quyết tâm
chừa bỏ những thói hư tật xấu, mình quyết thắng mọi tâm niệm, hành động đê hèn
ác độc của mình, tạo dựng đầy đủ phước lành để chết được sinh về cõi Phật.
Họ
đinh ninh trong lòng, “tu” là nương tựa Tam Bảo, là van xin với Phật, là thỏa
mãn mọi mong cầu, là an lành suốt cuộc đời..., nên trở thành yếu hèn ỷ lại, mất
hết ý nghĩa chữ “tu”. Bởi bản chất của con người là yếu hèn, sợ hãi, tham lam,
nên bước vào đường tu, họ thích ỷ lại, van xin và mong cầu; do đó làm biến thái
tinh thần tu hành của người Phật tử.
Sợ
hãi, mới xin che chở…
Khi
gặp tai nạn, người ta không biết nơi nào ẩn náu cho được an ổn, nghe ai giới
thiệu qui y với Phật sẽ được bình an, họ liền đến xin quy y Tam Bảo. Họ cứ nghĩ
qui y Phật sẽ được Phật che chở, cứu độ cho qua hết tai nạn.
Vì
thế, họ chỉ biết tu là van xin, cầu khẩn, chí thành khấn vái là tu. Mỗi đêm họ thắp hương lễ
Phật, cầu nguyện Phật gia hộ cho họ được mọi thứ an bình. Trong gia đình khi có
người bệnh hoặc xảy ra tai nạn, họ thắp hương quỳ
trước bàn Phật tha thiết van xin Phật cứu bệnh giải ách.
Nếu
van xin được kết quả tốt, họ tăng trưởng lòng tin Tam Bảo; trái lại, họ mất
lòng tin Phật, vì Phật không linh ứng như sở cầu. Được nghe nơi nào linh thiêng
xin gì được mấy, họ liền từ giã đạo Phật để sang nơi đấy cầu xin. Do họ đến với
Phật bằng tâm niệm sợ hãi, nên đời tu của họ chỉ cầu được bình an. Nếu không được
bình an, họ sẽ chạy tìm nơi khác để ẩn nấp.
Tham
lam, xin đủ thứ
Do
lòng tham sâu đậm, nên khi quy y Phật, không ít người vẫn một bề mong cầu cho
thỏa mãn lòng tham, đến chùa không phải để học đạo tu hành mà để cầu xin. Chỉ cần
cúng Phật một bó nhang, một dĩa quả, người ta lại xin Phật đến trăm ngàn thứ:
xin Phật cho gia đình bình an, xin cho con cái thi đậu, xin cho làm ăn phát
tài, xin cho tai qua nạn khỏi, xin cho thân nhân quá cố được siêu sinh Tịnh độ
v.v...
Họ
chi ra cúng Phật quá ít, mà lại xin quá nhiều, nếu xin được như ý thì chăm chỉ
đi chùa, còn xin không được thì lại tìm chỗ nào linh thiêng hơn để đến cầu xin
cho thỏa mãn.
Mọi
khổ đau của chúng sinh do si mê tạo nên, muốn giải thoát khổ đau là phải giác
ngộ. Học hỏi giáo pháp là học Phật, ứng dụng giáo pháp để tu hành là tu Phật. Với
tinh thần tu học này, chúng ta không tìm đâu thấy có ỷ lại, van xin, cầu cúng;
mà thấy mỗi người trang bị sẵn ngọn đuốc trí tuệ của mình để mồi với ngọn đuốc
chánh pháp của Phật.
Dù
giàu hay nghèo, mọi người đều có sự quan tâm thật sự, đó là làm sao có được sự
an lạc và đời sống hạnh phúc.
Vậy,
làm thế nào để có cuộc sống bình an?
Chúng
ta có cuộc sống không bình an là do chúng ta nhận thức về cuộc sống không đúng,
khiến cái nhìn của chúng ta về cuộc sống cũng trở nên không đúng và méo mó. Từ
đó, chúng ta có lối sống không đúng, và gây những bất mãn triền miên.
Từ
sự quan sát cuộc đời của mình qua những kinh nghiệm sống (từng hưởng thụ lợi lạc,
đam mê ái dục, danh lợi, quyền lực, trong cung điện và sáu năm tu khổ hạnh mà
không thấy kết quả gì), đức Phật rút ra một kết luận, để khuyên người đang đi
tìm Đạo: đắm mình trong dục lạc dẫn đến nguy hại, là một điểm nên tránh; tự
hành hạ mình bằng các hình thức tu khổ hạnh nghiêm khắc, dẫn đến đau khổ, và
nguy hại là một điểm không bao giờ nên làm.
Những
người đắm mình trong dục lạc là những người quan niệm rằng “chết là hết”, “chỉ
có một kiếp sống này thôi, nên phải hưởng thụ cho hết cuộc đời”. Những người
này vội vã làm giàu, vội vã ganh đua, vội vã hưởng thụ. Và lối sống vật
chất quanh cuồng không bao giờ đem đến cho họ sự bình yên, hạnh phúc.
Đạo
Phật để sống chứ không phải để cầu. Đạo Phật hướng dẫn chúng ta đi chứ không hứa
hẹn đưa chúng ta đến đích. Chúng ta không thể tìm thấy bình yên, an lạc chỉ bằng
cách cầu nguyện. Phải tự mình nỗ lực, luôn luôn phải trau dồi thân tâm và rèn
luyện tu tập, cố sức xả bỏ những tâm niệm tham sân si. Khi muốn xả bỏ như vậy,
chúng ta không những cần phải kiên trì, chịu đựng mà còn phải đầy đủ nghị lực để
mạnh dạn dứt bỏ những thói hư, tật xấu, chứ không phải chỉ cần vào chùa cúng
bái, cầu xin chư Phật, chư Bồ Tát gia hộ, trợ lực cứu khổ cứu nạn là sẽ được giải
thoát khỏi các khổ đau, tai ương, bệnh tật. Bình an mà chúng ta tìm kiếm đang ở
chính tại nơi tâm của mình, bây giờ và ở đây…
Diệp An/theo phunutoday.vn
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...