Một người sở hữu
dung nhan đẹp cũng là một loại phúc báo, và để giữ gìn sắc đẹp đó cũng cần có
nghệ thuật, gọi là nghệ thuật giữ sắc đẹp trong kinh Phật.
Có nhiều người
chẳng bao giờ cần làm gì nhưng ở họ vẫn toát lên vẻ đẹp đẽ, cao sang, tất cả là
do cuộc sống tu tập "vô tâm" của họ, khiến họ có sắc diện trẻ trung,
tươi mới.
Gọi là “nghệ
thuật gìn giữ sắc đẹp” bởi nó là một thể cách tự nhiên được vận dụng lâu ngày
thành ra thuần thục, hay một nếp sống đã đạt đến độ vô tâm hồn nhiên, không còn
vướng bận bởi ý nghĩ đẹp xấu. Tỏ ra lo lắng và chú ý làm đẹp bằng cách này hay
bằng cách khác thì gọi là “kỹ thuật chăm sóc sắc đẹp”. Còn sống mà ít bận rộn bởi
ý tưởng đẹp xấu, tâm tư hồn nhiên thanh thoát, không say sắc xuân, không sầu sắc
đông, thì có thể gọi là “nghệ thuật giữ sắc đẹp”.
Con người ta
sau khi đến tuổi trung niên, liền thể hiện ra tướng mặt sự ảnh hưởng tính cách
mà đời này mang đến. Những người hiền lành chất phác phần đông là có gương mặt
phúc hậu, những người tính tình nhu hòa tướng mặt dịu dàng đẹp đẽ. Những người
tính tình cực kỳ thô bạo, thường là bộ mặt dữ tợn; rất nhiều người phụ nữ trung
niên phẩm hạnh không được tốt lắm, thường thường tướng mặt hà khắc, đây chính
là tướng bạc mệnh, tướng khắc phu được nói đến.
Thật ra, tướng
mạo không phải sinh ra là cố định, mà nó là phản chiếu của quá trình tu tâm và
hành động lâu dài; cũng vì vậy, tướng mạo sẽ biểu lộ ra vận mệnh tương lai của
một người. Xem tướng là một loại tích lũy kinh nghiệm, tướng tùy tâm sinh, từ mặt
biết tâm, từ tâm biết mệnh.
Sắc đẹp con người
đôi khi không toát lên từ vẻ mặt, đôi mắt, cái mũi, hay cái miệng mà toát lên từ
tâm hồn, từ tấm lòng từ bi, lương thiện.
Lòng từ bi cũng
là một yếu tố quan trọng. Người có thiện tâm, thường từ trong ra ngoài tản mát
ra một loại hào quang, càng khiến người thuận mắt, càng ngày càng thích tiếp
xúc. Mà người ích kỷ, giảo hoạt, so đo, tất khó nhìn, thậm chí xấu xí; cho dù
may mắn có khuôn mặt đẹp đẽ, thì trên mặt cũng sẽ dần hiện ra một vài chỗ khiến
người không thích, người ta thường nói khuôn mặt không có duyên, chỉ lần đầu gặp
hơi thuận mặt, tiếp xúc nhiều liền không còn thuận nữa.
Lối sống vô ưu
cũng là một "nghệ thuật" trong đạo phật. Đó chính là nếp sống hồn
nhiên, vô tâm, vô tư, cái gì đến thì biết là đến, cái gì đi thì rõ là đi, không
nuối tiếc, không vọng tưởng, “ưng vô sở trụ”. Nói khác đi, đó là nếp sống của một
người đã ngộ ra lẽ thực vô thường của cuộc đời, không tiếc nuối những gì đã
qua, không bận lòng với những gì chưa đến, sống an nhiên tự tại trong mỗi thời
khắc trôi qua với một tâm tư hoàn toàn tỉnh giác và an lạc. “Sống hôm nay biết
hôm nay; còn xuân thu trước ai hay làm gì”. Xem ra thì nghệ thuật sống trẻ đẹp
chính là bớt lo nghĩ về sắc đẹp, bớt lao tâm khổ tứ vì sự thật đổi thay của sắc
đẹp vậy.
“Trường sinh bất
tử” hay “trẻ mãi không già” là chuyện không thực có ở đời nhưng nó là mối bận
tâm xưa nay của những người có lắm tiền của. Đạo Phật không khuyến khích một ảo
tưởng như vậy. Trái lại, đạo Phật quan niệm cái nhìn thực tại trôi chảy đối với
mọi hiện hữu và đề xuất một nếp sống khá tự nhiên phù hợp với thực tại trôi chảy
ấy. “Có sanh tức có già chết”, Đức Phật đã dạy như thế. Dĩ nhiên, người ta có
thể nhờ đến các phương tiện hay kỹ thuật khác nhau để chăm sóc và giữ sắc đẹp,
như là giải pháp trước mắt và tạm thời. Tuy vậy, không một kỹ thuật nào bảo đảm
sắc đẹp được bền lâu như ý muốn và cách hay nhất là sớm nhận ra sự thật sinh diệt
của cuộc đời và tập cho quen dần với nếp sống khá an nhiên tự tại trước mọi
chuyển biến vô thường của hiện hữu. Kinh Pháp Cú khuyên mọi người tập quan sát
và hiểu như vầy về bản thân mình: “Xe vua đẹp cũng già; thân này rồi sẽ già”.
Thực tập cách nhìn trôi chảy đối với mọi hiện hữu và sống với tâm thanh thản, bớt
ưu tư lo lắng về sự thực trôi chảy ấy thì đấy là phương pháp sống khỏe sống đẹp
được nói đến trong đạo Phật. Đó cũng chính là đường hướng thực nghiệm an lạc,
giải thoát, là nghệ thuật giữ cho sắc đẹp luôn được tươi tắn, không héo mòn, như
lời Phật dạy.
Phong
Linh (TH)/Theo Khỏe & Đẹp
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...