Trước hết, cho phép tôi với tư cách là một
Phật tử có tuổi, hiện nay đang giảng dạy Phật học ở Học viện Phật giáo tại TP.
Hồ Chí Minh, gởi lời nồng nhiệt chào mừng quý vị, tán thán những Phật sự mà quý
vị đã và đang làm, vì tương lai của trẻ thơ, vì hạnh phúc của đồng bào nghèo.
Những việc làm của quý vị rất bình thường
và thiết thực, và cũng chính vì lẽ bình thường và giản đị đó mà chúng có ý
nghĩa rất lớn lao. Những việc làm này, ở đâu cũng làm được, miễn là chúng ta có
một tấm lòng.
Vì sao đạo Phật đề cao chữ Tâm?
Đó là vì Tâm hay lòng là cái tinh yếu nhất,
cốt lõi nhất trong con người và trong mọi hành động của con người. Ở các chùa
Việt Nam, trong các khóa lễ sớm hay chiều, Tăng Ni Phật tử thường tụng một bài
kinh ngắn gọi là Tâm kinh. Tâm kinh tuy chỉ có 120 chữ nhưng lại là tinh yếu,
là cốt lõi của ba tạng kinh điển Phật giáo gồm có hàng nghìn quyển và hàng vạn
lời. Cũng như vậy, hoạt động của con người tuy đa dạng nhiều màu nhiều vẻ,
nhưng giá trị đích thực của chúng, nói cho cùng, cũng chỉ quy về một chữ Tâm mà
thôi. Vì vậy mà thi hào Nguyễn Du, trong đoạn kết thúc Truyện Kiều, đã viết:
“Thiện
căn bởi tại lòng ta
Chữ
Tâm kia mới bằng ba chữ tài”
Đúng như vậy, gốc của mọi điều thiện, tức
thiện căn, chính là ở nơi lòng người, tâm người. Có tài không bằng có tâm, bởi
vì như thi hào Nguyễn Du nói:
“Có
tài mà cậy chi tài
Chữ
tài liền với chữ tai một vần”
Chữ tài không những có giá trị chỉ bằng
một phần ba chữ tâm, mà chữ tài lại thường kéo theo tai họa, nếu người có tài
mà không có tâm tốt, không có lòng lành.
Chúng
ta hãy nghĩ xem. Tham nhũng thường là những người có chức có quyền. Họ
không phải là người bất tài. Nhưng vì thiếu cái tâm vì dân, vì nước, cho nên
càng có tài, càng tham nhũng, càng đục khoét tợn. Thậm chí họ còn lý luận: Hy
sinh đời bố, củng cố đời con. Họ không nhớ lời Bụt dạy: Tham thì thâm.
Bụt đã bảo thầm rằng chớ có tham. Thế là
cái gì phải đến đã đến. Nhà lao Chí Hòa mở cửa đón họ, thậm chí súng của pháp
trường kết liễu đời họ.
Đối với đạo Phật, tất cả những lời nói
hay những cử chỉ gọi là đẹp, nếu không xuất phát từ tấm lòng thật sự thiện, thì
chỉ là vô nghĩa, hay chỉ là giả dối kệch cỡm mà thôi. Vì vậy mà trong dân gian
có câu: Của người Bồ tát, của mình lạt buộc.
Ý nói, đối với của cải người khác, của
Nhà nước, của dân thì mình phung phí, xài lớn như vứt tiền qua cửa sổ, thế
nhưng đối với đồng tiền của chính mình, hay của gia đình mình thì ky bo, tính
toán chi li từng đồng xu. Ý nói đối với của người thì xử sự như là Bồ tát là
theo nghĩa như vậy.
Chính như vậy mà tu theo đạo Phật, chủ yếu là tu tập cái tâm của mình khiến
cho tâm trước đây nghĩ điều ác thì nay chỉ nghĩ điều thiện, điều lành mà thôi,
mà cũng nhờ cái tâm suy nghĩ toàn điều thiện mà trước kia tâm bị mê mờ, thì nay
tâm trở nên sáng suốt, cái tâm trước kia tán loạn, nay trở nên định tĩnh, thanh
thản. Hạnh phúc đích thực của con người, chính là cái tâm bình tĩnh sáng suốt
và thuần thiện đó.
Trong kinh Pháp Cú, một kinh nổi tiếng
thuộc Phật giáo Nam tông, có hai bài kệ 42 và 43.
“Kẻ
thù hại kẻ thù
Oan
gia hại oan gia
Không
bằng tâm hướng tà
Gây
ác cho tự thân”
Ý tứ bài kệ nói: Cái tâm nghĩ ác, đem lại
tai hại cho mình còn hơn là kẻ thù hại mình.
Trái lại, có những điều tốt lành mà cha
mẹ, anh em, bà con muốn làm cho mình, thì chính cái tâm hướng thiện còn làm tốt
hơn. Vì vậy, bài kệ 43 kinh Pháp Cú viết:
“Điều
mẹ cha bà con
Không
có thể làm được
Tâm
hướng thiện làm được
Làm
được tốt đẹp hơn”
Đức Phật từng ví thân tâm người thiện
như cái cây, hút toàn những chất ngọt ở trong đất và thân tâm người ác như cái
cây có bộ rễ hút toàn những chất đắng ở trong đất. Vì sao cảnh ngộ của người
thiện thường là an vui, may mắn, tiếng lành đồn xa. Còn cảnh ngộ của người ác
thì bức xúc và đầy lo âu, gặp chuyện bất hạnh, và tiếng dữ của người này cũng đồn
xa, bạn bè và người thân đều lánh mặt! Lý do nói cho cùng cũng là do một bên
thì tâm nghĩ toàn điều thiện, và một bên thì tâm nghĩ toàn chuyện ác.
Đó chính là bài học đầy minh triết của đạo
Phật cũng như của nhiều đạo giáo khác. Đó cũng là bài học của cuộc sống. Cách
đây vài ngày, đúng vào ngày 2 tháng 9, tôi có gặp lại ngài nguyên Cố vấn Phạm
Văn Đồng, vốn là thủ trưởng của tôi ở Phủ Thủ tướng từ năm 1950 đến 1960, ngài
Phạm Văn Đồng tuy đã 94 tuổi nhưng vẫn tráng kiện và minh mẫn. Ngài giơ tay ra
và xăn áo lên để cho tôi nắn. Tuy tay tôi nắn rất mạnh, nhưng ngài vẫn không
nhúc nhích. Đúng là ngài còn rất khỏe, không phải là thượng thọ mà là thượng
thượng thọ. Ngài cười và nói: “Tôi khỏe như thế này cũng là nhờ ông Phật”.
Đối với đạo Phật, thì Phật tức là lòng.
Tuệ Trung Thượng Sĩ, nhà Phật học xuất sắc nhất đời Trần, và là thầy dạy của
vua Trần Nhân Tông có làm bài ca với đầu đề “Phật tâm ca” và mở đầu với hai
câu: “Phật tức Tâm, Tâm tức Phật..."
Nhà đại văn hào Nguyễn Trãi đời Hậu Lê
cũng viết: “Bụt ấy là lòng, Bụt há cầu”.
Nếu lòng chúng ta, tâm chúng ta trong
sáng, thanh thản, nghĩ toàn điều tốt lành, thì tâm chúng ta, lòng chúng ta tức
là Phật rồi, không cần cầu ông Phật ở đâu xa. Khi ngài Phạm Văn Đồng nói nhờ
ông Phật mà ngài có sức khỏe, có phải chăng ngài muốn nói về già, đến hơn 90 tuổi,
tâm của ngài, lòng của ngài đã trở nên thanh thản, bình lặng, trong sáng, không
còn mong cầu gì nữa, ngoài mong cầu cho đất nước yên bình, xã hội giàu mạnh và
công bằng, nhân dân được hạnh phúc.
GS.
Minh Chi