Truyện kể rằng:
Ác quỷ vô tình rơi mất mặt nạ của mình.
Một cô bé tò mò nhặt được ướm thử lên mặt.
Mặt nạ của quỷ dính chặt vào da thịt, cô
bé không tài nào tháo gỡ được. Cô bé trở thành một con quỷ xấu xí. Cô bé hoảng
loạn, chạy thật nhanh về làng kiếm mẹ. Mẹ cô không nhận ra cô cùng người trong
làng đuổi cô bé đi. Cô bé tội nghiệp đau đớn tột cùng.
Thế rồi, cậu bạn thanh mai trúc mã của
cô bé xuất hiện, ra mặt giúp cô bé giải thích mọi chuyện...
Chỉ vì cậu tin đấy là cô bé. Cô bé có được
niềm tin yêu... Mặt nạ được gỡ bỏ.
*
* * *
Phải chăng là "niềm tin",
chính niềm tin người ta mới gỡ bỏ chiếc mặt nạ chăng? Hay là lúc hoàng hôn khi
bầu trời tắt nắng?
Khi tấm màn nhung của sàn diễn cuộc đời
khép lại trong đêm. “Người diễn” quay trở về với thân phận thật của chính mình,
và có những lúc họ sẽ nhận ra rằng giữa cuộc đời này, được, mất, bại, thành bỗng
chốc hóa hư vô…
Mỗi ngày phải đối mặt với nhiều điều phức
tạp diễn ra quanh mình, trong những lúc như thế vô tình hay cố ý, ta buộc phải
mang lên khuôn mặt của mình những chiếc mặt nạ... Có những chiếc mặt nạ che phủ
thân phận của một con người khi họ sống và diễn vở kịch của cuộc đời, hay những
chiếc mặt nạ mang dáng dấp của một thiên thần trong sáng… Những chiếc mặt nạ buồn
vui dù một hay nhiều lần mang tưởng chừng đơn giản, nhưng chúng có thể mãi ám ảnh
và làm thay đổi cả một cuộc đời… Biết là thế nhưng sao ta lại chấp nhận sống
chung với chúng?
Có những cuộc đời mà số phận run rủi họ
phải luôn mang trên mình khuôn mặt của người khác. Nhưng ai biết trong tận cùng
góc tối của đời họ là những niềm đau kéo dài bất tận. Với họ, đối diện với cuộc
sống thực tại là cả một quá trình đấu tranh dữ dội khi trở về với bản ngã đời
mình. Họ dằn vặt, đau đớn khi mình không thể có được cuộc sống bình thường như
bao người khác… Ngẫm đi ngẫm lại, có ai sinh ra, lớn lên lại mong muốn phải sống
một cuộc sống khác với chính bản thân mình - cho dù cuộc sống ấy tốt đẹp và
giàu sang phú quý đến đâu đi nữa. Thà là một cuộc sống bình dị, nghèo khó nhưng
ta được thật sự là chính mình thì ta mới có thể cảm thấy hạnh phúc.
Bi kịch cho cuộc đời của họ là rất ít
trong số họ dám vượt qua mọi trở ngại để khẳng định “Tôi đang đi tìm chiếc bóng
của chính Tôi”. Họ mãi mãi không dám để khuôn mặt thật của mình chạm ánh sáng
cuộc đời…Họ cô đơn, trầm uất và luôn mong mình được giải thoát, thậm chí có người
chọn cho mình lối thoát tiêu cực…
Vì sao?
Thành kiến của xã hội…
Danh tiếng của thân phận và gia đình…
Nỗi sợ hại bị bạn bè, người thân xa
lánh…
Thế nên, họ chỉ dám đối mặt với chính
khuôn mặt của mình khi đêm về… để rồi mỗi sáng mai thức dậy, họ lại tiếp tục
đeo lên khuôn mặt mình chiếc mặt nạ bi kịch của tạo hóa…
Trong cuộc sống và các mối quan hệ giao
tiếp hàng ngày, rất nhiều lần ta phải nói những điều khác xa sự thật, nhưng những
điều nói dối này không nhằm mục đích làm hại người khác hay đem lại cho ta nhiều
lợi ích, mà ngược lại nó đem tới cho người đối diện niềm vui và một sức sống mới
thì ta có nên làm hay không?
Bạn ơi, nếu trái tim ta biết yêu thương
và nghĩ đến người khác, thì dù sống với chiếc mặt nạ nào đó, song nếu nó có thể
đem lại nụ cười cho những người ta yêu quý, ta sẽ chấp nhận sống “không thật” tại
thời điểm ấy… Bởi vì suy cho cùng thì những điều ta làm là mong đem lại cho họ
sự bình an, lòng tin để họ vượt qua những khó khăn, đau buồn mà họ đang gặp phải...Đó
là những chiếc mặt nạ nhắc nhở con tim ta biết sống quên mình vì người khác…Những
chiếc mặt nạ của tình yêu thương!
Nhưng...
Cuộc sống cũng còn có quá nhiều người
khoác lên khuôn mặt của mình những chiếc mặt nạ tưởng chừng như khuôn mặt của
thiên thần...
Những chiếc mặt nạ đội lớp của sự cảm
thông, chia sẻ...
Những chiếc mặt nạ được cố tình sơn phết
bằng những sắc màu nhân ái, yêu thương...
Những chiếc mặt nạ được vẽ nên những nét
chân thành, độ lượng khoan dung...
Những chiếc mặt nạ nhân danh tình bạn,
tình yêu trong sáng...
Đằng sau những chiếc mặt nạ ấy là gì?
Sự toan tính cá nhân...
Sự lọc lừa, giả dối...
Sự phản bội...
Bán đứng người thân và bạn bè...
Trong nhiều điều kiện và hoàn cảnh sống,
người ta buộc phải tạo cho mình nhiều chiếc mặt nạ, nhưng có mấy ai thường
xuyên tự soi lại gương mặt của chính mình để nhận thức rằng “nó còn mộc và thật
đến bao nhiêu?”. Để rồi, trôi theo dòng thời gian, những xúc cảm ban sơ đẹp nhất
từ trong bản chất của mỗi con người cứ thế mà chai sạn, và ra đi mãi mãi…Và như
thế ta cứ mãi là kẻ mang khuôn mặt của người khác…
Cuộc sống đa dạng và muôn màu, do đó mặt
nạ đôi khi cũng như một thứ phụ trang đi kèm khiến người ta tự tin hơn, đẹp hơn
và thành công hơn nữa. Những chiếc mặt nạ xấu có, tốt có, nhưng mặt nạ cũng chỉ
là mặt nạ. Nó không thay đổi được gương mặt thật bên trong của mỗi người…
Dù sao đi nữa cuộc sống cũng cứ tiếp diễn...
Rồi một ngày nào đó những chiếc mặt nạ
kia cũng được hạ xuống khỏi khuôn mặt của những người đeo mang nó...
Ta đối diện với chính ta, và biết đâu lại
chua chát nhận ra rằng ở thời khắc đó, ta không còn là ta nữa…
Và rồi cũng chính ta sẽ nhận thấy đâu là
giá trị của những khuôn mặt thật hay giả trong cuộc đời này…
- quán "ngồi lê đôi mách" -