Bên trong miếng dưa chứa đựng một bài học
lớn về cách ứng xử trong gia đình, khi trái tim đã nguội lạnh, con phải từng
chút từng chút sưởi ấm cho nó, mỗi ngày đều luôn nhớ ủ ấm cho nó. Ngược lại khi
trái tim đang ấm áp, con từng muỗng từng muỗng nước lạnh đổ vào nó thì một ngày
nào đó nhất định sẽ khiến nó nguội lạnh.
Vào buổi trưa một ngày nọ, tôi tan làm
trở về nhà, nóng quá đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, mở tủ lạnh ra xem, không ngờ
bên trong có nửa quả dưa hấu mát lạnh, tôi mừng rỡ và vội lấy ra ăn một cách
ngon lành.
Đúng lúc này vợ tôi cũng trở về, vừa đi
vào cửa nhà cô ấy vừa than thở: “Chết khát mất, nóng chết mất!”, mở tủ lạnh
ra, cô ấy ngẩn cả người ra.
Tôi bảo với vợ là miếng dưa hấu đó tôi
ăn rồi, nét mặt cô ấy thoáng một chút không vui, vội vã cầm ly đi rót nước uống,
vừa nhấc ấm nước lên, bên trong cũng không còn một giọt nào.
Thế là cô ấy đột nhiên phát
cáu: “Anh cũng không biết đun lấy một chút nước, về nhà lâu như thế làm gì
?” Tôi cũng giận dữ: “Sao cái gì cũng đều là tại tôi thế?”. Vì
chuyện này mà hai chúng tôi chiến tranh lạnh mất một tuần mới hòa giải được.
Thứ bảy, tôi một mình trở về nhà bố mẹ
tôi, họ vừa thấy tôi liền hỏi: “Sao một tuần nay bố mẹ không nhìn thấy vợ
con rồi?”. Tôi liền đem câu chuyện giận dữ kể cho họ nghe từ đầu đến cuối.
Mẹ tôi nghe xong liền trách mắng tôi, làm việc không nên chỉ có nghĩ đến bản
thân mình mà không để ý đến người khác.
Tôi không cho là đúng: “Chỉ là ăn hết
nửa quả dưa hấu thôi mà, có cái gì ghê gớm đâu.”
Bố tôi vừa cười vừa nói: “Con không
cần phải biện bạch cho bản thân nữa, ngày mai là chủ nhật, cả hai đứa cùng tới
đây một chuyến.”
Ngày hôm sau, tôi cùng vợ chở con trở lại
nhà bố mẹ tôi.
Vừa vào cửa, bố tôi liền sai tôi đi mua
dấm chua, đợi đến lúc tôi mua trở về, bố tôi nói vợ tôi đã đưa con ra ngoài rồi,
nói xong bố tôi liền bê ra một nửa quả dưa hấu đưa cho tôi rồi nói: “Nhìn
con nóng quá đầu chảy đầy mồ hôi rồi, mau ăn miếng dưa hấu giải khát đi.”
Nửa trái dưa hấu cũng chừng bốn năm cân,
ông đưa cho tôi một cái thìa: “Ăn không hết thì để phần thừa còn lại cho vợ
con về ăn”, tôi cầm lấy cái thìa rồi ăn lấy ăn để, ăn chưa đến một nửa, bụng đã
căng lên rồi.
Lúc cả nhà ăn cơm, bố tôi mang ra hai miếng
dưa hấu đặt lên bàn rồi nói với tôi: “Con xem xem chúng có gì khác nhau?”
Tôi rất bối rối, cẩn thận nhìn đi nhìn lại,
một nửa là tôi vừa mới ăn, một nửa còn lại cũng là đã được ăn, nhìn một lúc
lâu, cũng nhìn không ra kết quả gì, đành phải lắc đầu.
Bố tôi chỉ vào miếng dưa hấu
nói: “Một nửa này là con ăn, còn nửa kia là vợ con ăn, bố đều nói cho hai
đứa là, “nếu như ăn không hết, thì để phần thừa còn lại cho người kia
ăn”. Con nhìn vợ con ăn như thế nào? Là dùng thìa xúc từ bên cạnh rồi vào
phía bên trong, ăn hết một nửa, nửa còn lại để nguyên không động tới. Nhìn miếng
của con xem, bắt đầu xúc từ chính giữa, ăn hết phần thịt ở chính giữa, để phần
bên cạnh cho người khác ăn, người nào mà chẳng biết phần thịt ở chính giữa ngọt
chứ? Từ việc nhỏ này mà xét thì thấy vợ của con có tấm lòng hơn con nhiều.”
Mặt tôi bỗng nhiên đỏ lên.
Bố tôi nói ý tứ sâu xa: “Cả một đời
của hai người, liệu có thể có bao nhiêu việc to tát? Tình cảm vợ chồng thể hiện
ở chỗ nào? Là thể hiện ở một giọt dầu, một thìa cơm, một thìa canh trong cuộc sống
hàng ngày. Lần trước con vì việc ăn dứa hấu mà cãi nhau với vợ, lại còn bao biện
hót như khướu, điều đó rõ ràng là con không đúng. Nếu như đổi lại là vợ con về
nhà trước, nhất định nó sẽ để phần cho con một nửa.”
“Đừng xem đây là việc nhỏ, nó có thể phản
ánh ra tấm lòng của một người, bên trong miếng dưa chứa đựng một bài học lớn về
cách ứng xử trong gia đình, khi trái tim đã nguội lạnh, con phải từng chút từng
chút sưởi ấm cho nó, mỗi ngày đều luôn nhớ ủ ấm cho nó. Ngược lại khi trái tim
đang ấm áp, con từng muỗng từng muỗng nước lạnh đổ vào nó thì một ngày nào đó
nhất định sẽ khiến nó nguội lạnh.”
“Con thử suy ngẫm xem, nếu như vợ con
cũng giống như con, làm mọi việc đều không nghĩ đến con nữa, lâu dần, con sẽ thấy
thế nào?”
Thực sự là một câu nói thức tỉnh một người
trong mộng như tôi, tôi bỗng nhiên phát hiện ra rằng, thường ngày khi trở về
nhà, đôi dép được để gọn gàng, nước trà đã để sẵn trên bàn, chiếc ô được để sẵn
ngoài cửa ra vào khi trời mưa, đó đều là thể hiện tình cảm yêu thương của vợ
tôi, nhưng còn tôi thì sao, lại cứ tùy tiện, coi như không nhìn thấy, không hiểu
được những điều đó mà còn suy bụng ta ra bụng người.
Nghĩ ra những điều đó, tôi hổ thẹn vô
cùng, tôi vội vàng bưng sủi cảo đã lạnh ra đưa cho vợ: “Cái này không còn nóng
nữa rồi, em ăn trước đi!”
Vợ tôi cười: “Anh chỉ giả bộ một
chút trước mặt bố mẹ thôi.”
Bố tôi cũng cười: “Có thể hạ quyết
tâm đóng giả như thế cả đời thì là người chồng tốt rồi.”
Tình yêu thương phải được thể hiện qua lại
giữa đôi bên với nhau, hãy cảm thông với một nửa của bạn, đừng cho rằng mọi
chuyện là họ cố tình gây sự với mình, mà hãy suy ngẫm tìm sai sót của bản thân
mình.
Hạnh phúc không phải là ở trong một căn
nhà lớn bao nhiêu mà là bên trong căn nhà có bao nhiêu tiếng cười hạnh phúc.
Hạnh phúc không phải là lái một chiếc xe
rất sang trọng, mà là người lái xe có thể bình an trở về nhà.
Hạnh phúc không phải là yêu một người vô
cùng xinh đẹp, mà là yêu một người có vẻ mặt biết sống.
Hạnh phúc không phải là nghe được bao
nhiêu lời nói ngọt ngào, mà là lúc tổn thương có thể có người nói với bạn rằng: “Không
sao cả, có anh ở đây rồi.”
(Mai Trà biên dịch)