Một buổi sáng
náo nhiệt, người đàn bà sang trọng đi chiếc xe hơi bóng láng, long lánh như kim
cương tới cửa thiên đàng. Nghe tiếng còi điện lừng vang, thánh Phêrô vội vã mở
cửa dẫn vào. Khi vị thánh giữ cửa thiên đàng chỉ cho bác tài xế của bà một toà
nhà đồ sộ, thì bà sung sướng nghĩ thầm: “bác tài mà còn được ở một toà nhà nguy
nga tốt đẹp như thế! Còn tôi chắc phải được một dinh thự sang trọng lộng lẫy đến
chừng nào!”. Và bà ta xoa tay vui sướng chờ đợi.
Ngờ đâu khi
bác tài đi rồi, thánh Phêrô lại chỉ vào một túp lều lụp xụp ở góc vườn và nói:
- Đó là nhà của
bà.
Người nhà giàu
hốt hoảng, choáng váng đầu óc:
- Nhà của tôi
đó thật sao? Không, tôi không thể nào sống trong một căn lều tồi tàn xấu xí như
thế được !
Thánh Phêrô
vân vê chòm râu bạc, trả lời giữa hai cái nháy mắt:
- Thưa bà, với
vật liệu bà đã gởi lên cho tôi xưa nay, tôi chỉ làm được có ngần ấy thôi !
* * *
Có lẽ có giàu
có, nhưng lại sống trong ích kỷ, chỉ biết thu vén cho mình những của cải đời
này, mà không biết chia sẻ trao ban mà có kết quả như thế chăng?
Có lẽ có địa vị,
chức quyền, khôn ngoan, nhưng lại sống trong huênh hoang tự đắc mà có kết cuộc
như thế chăng?