"Tôi muốn con tôi sống", đó là
lời của bà Suzanna Petrosyan đã thốt ra và được báo chí nhắc lại.
Thực ra, có bà mẹ nào lại không muốn con
của mình được sống đâu? Thế nhưng trường hợp của bà Petrosyan và đứa con gái 4
tuổi của bà không giống như những trường hợp của nhiều bà mẹ khác, vì hai mẹ
con bà này là nạn nhân của cơn động đất khủng khiếp tại Armeni, thuộc liên bang
Xô Viết hồi tháng 12 năm 1987.
Sau khi động đất, cũng
giống như hàng ngàn người khác, cả hai mẹ con bà Petrosyan đều bị lấp vùi dưới
hàng trăm ngàn tấn gạch, đá và xi măng, nhưng họ may mắn nằm lọt vào trong một
khoảng trống nhỏ chỉ vừa đủ chỗ cựa quậy mà thôi. Tất cả lương thực họ có chỉ
là một hũ mứt và chẳng mấy chốc hũ mứt cũng hết sạch.
Lúc đó, cô gái 4 tuổi mới kêu: "Mẹ
ơi, con khát quá. Mẹ cho con uống nước". Nhưng lấy nước đâu bây giờ? Tiếng
kêu khát của con cứ tiếp tục làm cho bà mẹ vừa đau lòng vừa lúng túng. Nhưng
tình mẫu tử thiêng liêng đã gợi cho bà một ý nghĩ táo bạo: đó là lấy những giọt
máu cuối cùng của bà cho con uống để cầm cự với tử thần. Lúc đó, người mẹ đáng
thương mới lấy tay sờ sẫm và vớ được một miếng kính bể. Bà lấy miếng kính cắt đầu
ngón tay trỏ và đút ngón tay vào miệng con bảo con mút.
Em bé mút ngón tay của mẹ một lúc rồi
nói: "Mẹ cắt một ngón tay nữa cho con mút thêm". Bà liền cắt một ngón
tay nữa nhưng vì trời lạnh quá nên bà không thấy đau đớn gì nữa...
Sau khi được cứu sống, người đàn bà thuật
lại rằng: "Lúc đó, tôi biết thế nào tôi cũng chết, nhưng tôi muốn con tôi
được sống".