Có một người rất giàu, nhà ở bên cạnh đường
ray. Mỗi ngày đều có xe lửa chạy ngang qua nhà. Cứ mỗi lần như thế, con chó Bẹc-giê
to lớn oai phong của ông liền sủa ầm lên và chạy đuổi theo xe lửa ba bốn cây số,
rồi mới há họng, thè lưỡi ra mà chạy trở về nhà.
Ngày nọ, bà vợ hỏi ông chồng:
- Con chó của chúng ta chạy đi đâu rồi?
Ông lắc đầu trả lời:
- Đuổi theo xe lửa rồi, nhưng có bao giờ
nó đuổi kịp đâu!
Bà đôi co với ông:
- Giả sử nó đuổi kịp thì sao???
Ông đáp lại:
- Nếu có đuổi kịp cũng chẳng làm gì, chỉ
tổ nhọc xác mà thôi!
Những kẻ suốt đời bôn ba tìm kiếm danh vọng,
giàu sang, trường thọ có bao giờ thoả mãn đâu. Cũng giống như con mèo đuổi theo
cái đuôi của mình, những kẻ tự phụ, ngông cuồng, kiêu căng, tự mãn không bao giờ
đạt được tham vọng của họ. Thật không khác gì bong bóng xà phòng, chỉ nhấp nháy
dưới ánh sáng mặt trời, để rồi lại vỡ tan tành và rơi vào bụi đất. Cuộc sống
con người không thể nào cứ nối tiếp nhau như bong bóng xà phòng.
Những người đặt nền tảng hạnh phúc của
mình trên vinh dự, hào nhoáng và tiếng hoan hô của người đời là những người bất
hạnh hơn ai hết. Trong chốc lát, những trào pháo tay, những tiếng hoan hô nhiệt
liệt im bặt, mọi cảm xúc đều bị gió thổi đi mất hút và sẽ phải trở về với cái trống
rỗng của tâm hồn.
Ai cũng hiểu mỗi khi mệt thở le lưỡi,
nhưng rồi theo nghiệp thúc đẩy lại tiếp tục rượt đuổi chuyến sau.
Suy
gẫm