Hỏi: Đầu năm vừa qua tôi đi lễ chùa, thầy trụ trì nói với tôi: “Phật
tử năm nay sao Thái Bạch, vào hạn khánh tận, thái bạch là sạch cửa nhà, nên phải
dùng tám ngọn đèn hay tám ngọn nến làm lễ hướng Tây, mỗi tháng cúng vào ngày Rằm,
khấn bái đức Thái Bạch Tinh Quân” cho tai qua nạn khỏi..." Vậy tôi xin hỏi
quan điểm của Phật Giáo về việc cúng sao giải hạn?
Đáp: Trước hết chúng tôi xin kể một câu chuyện ngắn có ý nghĩa giải
quyết cho nghi vấn trên:
Có ông lang băm kia trong
thời gian còn sống tại thế, do tài coi mạch bói không ra bệnh, ổng giết nhiều
người quá. Khi chết xuống âm phủ, chiếu theo tội trạng, Diêm Vương ra bản án
cho ông được định cư ở Địa Ngục tầng thứ 18. Vừa nghe Diêm Vương nói xong là
ông ta đã thấy mình đứng ngay nơi Địa Ngục tầng thứ 18 rồi, đó là thần thông của
Diêm Vương, khỏi tốn tiền mua xe chở tù, giảm việc sổ sách.
Thấy mình chưa kịp cãi cọ,
luật sư chưa kịp thu tiền, mà đã lọt vào tận đây, ông lang băm giậm chân đùng
đùng để phản đối.
Bỗng nhiên, ông ta nghe
văng vẳng từ phía dưới vọng lên:
-- Đứa nào ở trên đó mà ầm
ĩ quá vậy, cho ta ngủ một chút chớ!
Ông lang băm ngạc nhiên hỏi
vọng xuống:
-- Ủa, sao còn có ai dưới
đó ? Ta đã ở Địa Ngục tầng thứ 18 rồi mà, bộ còn có tầng thứ 19 nữa hay sao?
Thì có tiếng phía dưới vọng
lên:
-- Đúng chóc rồi đó, cha nội
! Ta đang ở tầng thứ 19 đây nè.
Ông lang băm ngạc nhiên thấy
có kẻ dám qua mặt mình, bèn lại hỏi vọng xuống:
-- Nhà ngươi lúc sống làm
nghề gì mà nay phải vào tầng thứ 19 ?
Có tiếng nghẹn ngào tức tưởi vọng lên:
-- Hu... hu, khi xưa ta
làm đạo sư, dạy sai Chánh Pháp. Diêm Vương bảo tội ta nặng hơn tội lang băm giết
người, vì lang băm chỉ giết một số người, rồi chết là hết gây họa. Còn ta thì
vì dạy bậy, số học trò học bậy của ta lại tiếp tục dạy bậy, học trò chúng nó lại
tiếp tục dạy bậy, liên miên chẳng biết bao giờ mới chấm dứt, cho nên chẳng biết
bao giờ ta mới hết tội, mới được tháo cũi xổ lồng, ra khỏi đáy địa ngục thứ 19... hu hu hu
Quả thật các cụ ngày xưa
đã chí lý khi nói: "Một người thầy thuốc lầm, ngu dốt, thì giết một người.
Một người thầy giáo lầm, ngu dốt, thì giết chết một thế hệ. Một người đạo sư lầm,
ngu dốt, thì giết không bao nhiêu thế hệ"
Trong kinh Phật Giáo
Nguyên Thuỷ (kinh Trường Bộ), Đức Phật đã khuyên các thầy Tỳ Kheo, những người
đã thọ dụng sự cúng dường của tín thí Phật tử, không nên thực hành những tà hạnh
như: “chiêm tinh, chiêm tướng, đoán số mạng, xem địa lý, xem mặt trăng, mặt trời,
các sao mọc lặn, sáng mờ,… sắp đặt ngày lành để đưa (rước) dâu hay rể về nhà, lựa
ngày giờ tốt để hòa giải, lựa ngày giờ tốt để chia rẽ, lựa ngày giờ tốt để đòi
nợ, lựa ngày giờ tốt để cho mượn hay tiêu tiền, dùng bùa chú để giúp người được
may mắn, dùng bùa chú để khiến người bị rủi ro, dùng bùa chú để phá thai, dùng
bùa chú làm cóng lưỡi, dùng bùa chú khiến quai hàm không cử động, dùng bùa chú
khiến người phải bỏ tay xuống, dùng bùa chú khiến tai bị điếc, hỏi gương soi, hỏi
phù đồng thiếu nữ, hỏi thiên thần để biết họa phước, …”
Đối với sự cúng sao giải hạn,
nếu chỉ mua sắm lễ vật mang lên chùa để xin thầy cúng sao La Hầu, Kế Đô hay
Thái Bạch gì đó để giải hạn xấu giùm thì nghịch lại lý Nhân Qủa. Nếu vị thầy cầu
xin đức Thái Bạch Tinh Quân, đức La Hầu Tinh Quân, … tha tội, giải hạn xấu nổi
thì những người giầu có cứ tạo ác rồi sau đó xin thầy cúng sao giải hạn cho tai
qua nạn khỏi, cho khỏi bị tù tội, tạo nhân ác mà hưởng được quả thiện, thì toàn
bộ nền đạo lý xây dựng trên quan điểm về lý Nhân Quả mà nhà Phật rao giảng phải
sụp đổ sao?
Đức Phật là vị đạo sư,
Ngài không làm chuyện bất công là ban phước hoặc giáng họa cho ai, đã dạy chúng
ta rằng phải tạo nhân lành để hưởng quả tốt trong kiếp sống. Quý vị tu sĩ trong
đạo Phật là hiển nhiên là phải nối tiếp bước chân của Đức Phật mà soi chiếu
cho Phật tử, chỉ bày Phật tử những điều Phật dạy trong kinh. Quý vị tu sĩ Phật
giáo không phải là những người môi giới giữa Thần Thánh và tín đồ như tu sĩ của
một số tôn giáo khác, tự nhận là có thể cầu xin Thần Thánh ban ơn giáng họa được.
Chúng ta cần dùng trí tuệ và tư duy để có một niềm tin nhân quả chân chính....
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...