ĐƠN THỈNH CẦU MÙA PHÓNG SANH "TỬ"

Một góc con sông trong rừng bỗng nháo nhác lên, chúng nó kháo nhau: Ôi các bạn ơi, hình như sắp đến "mùa báo hiếu - mùa phóng sanh - tử" rồi đó, hôm qua một đám nhà chim sẻ bị con người bắt đi rồi.

Đám cá cũng lên tiếng: "Họ hàng nhà cá chúng tôi cũng đang nơm nớp lo sợ đây ạ, hình như là gần đến mùa lễ… con người đi bắt chúng tôi và bán cho những người nhân danh đạo đức, họ mua rồi đem chúng tôi tới nhờ mấy người đầu "không tóc" dùng cây nhang quơ quơ, lầm bầm cái gì đó rồi thả chúng ta đi để cầu an, cầu sống lâu, cầu mạnh khoẻ...."

Không biết cái trò này ai truyền dạy lại cho con người, mà họ nghĩ ra chuyện phóng sanh để cầu an, cầu may, cầu tài lộc. Những đàn chim đang bay trên trời, chúng tôi nào có tội gì đâu? Chúng tôi sinh ra là cất tiếng hót líu lo cho đời vui, khu rừng như reo lên những tiếng nhạc... Còn ở dưới nước là những đàn cá nhỏ tung tăng bơi lượn trong làn nước mát, bỗng dưng bị bắt lại....

Chim thì hàng chục con bị bắt nhốt vào cái lồng nhỏ, chúng tôi đạp nhau có đứa gãy cánh, gãy chân, toác miệng, đói ăn, khát uống… còn đàn cá thì trầy da tróc vẩy.

Sau đó, loài chim cá chúng tôi lại phải mang ơn con người, nhờ con người mà chúng tôi được giải thoát, được trở về với thiên nhiên, sông suối.... mạng sống chúng tôi bỗng dưng được được đem ra mặc cả, trả giá để những người nhân danh đạo lý Từ bi, đạo hiếu gì đó mua lại, họ gọi là tu, là làm phúc. Chúng tôi đang được tự do bỗng dưng thành kẻ tù tội, giam nhốt, rồi cũng chính họ trở thành ân nhân của chúng tôi. Chim chóc thì họ tung cho bay, còn cá thì họ mang ra sông, suối thậm chí những con kênh ô nhiễm để thả. Chúng tôi, sức nữa đâu mà bay, mà bơi.

Oái oăm thay cái mùa cầu an, mùa báo hiếu của con người lại là mùa đau thương tang tóc cho họ nhà cá - chim chúng tôi. Thà rằng họ bắt chim cá rồi đi làm thịt ăn, cá chim chết ngay chứ không dỡ khóc dỡ cười... đứa thì gãy cánh, gãy chân, trầy da tróc vẩy thương tật đầu mình... Thì ngày mai đây, hỏi làm sao chúng tôi sống được? một kẻ thương tật làm sao chống chọi lại với kẻ thù, một kẻ thương tật làm sao có thể đi tìm thức ăn?

Có những chú chim con cá bị bắt rồi thả... mấy hôm sau đó lại bị bắt và được thả… cứ bắt vào rồi thả ra cả chục lần. Còn những chú cá đang bơi lượn ở hồ nước trong lành, lại bị con người thả xuống kênh nước ô nhiễm, thối um… thả xuống chưa được một ngày, chưa kịp trân trối lời cuối cùng với đồng loại thì tắt thở nổi kềnh xác lên chết phơi trên mặt nước không hề được tẩm liệm, đọc điếu văn....

Con người họ thông minh là vậy, động vật bậc cao là vậy? Sao họ không nghĩ và thương tình cho những con vật nhỏ bé như chúng tôi… đấng tối cao nào đi phù hộ cho việc đày đọa, tra tấn dã man như vậy? Người dân nghèo thì đi bắt chim bắt cá bán, người giàu có thì mua rồi phóng sanh… cái cầu cần nên cái cung phải cấp.

Chúng tôi những loài chim loài cá nhỏ bé khẩn thiết van xin con người hãy tha cho chúng tôi, đừng làm việc thiện theo kiểu độc ác như vậy nữa, đừng dùng mạng sống - sự tự do của chúng tôi ra điểm tô lòng nhân ái - hiếu đạo, đạo nghĩa - tình thương, đừng  tụng kinh - cầu cúng - chú nguyện - rải nước cam lộ gì đó nữa, vì chúng tôi chả cần và chả hiểu gì đâu, chúng tôi rất lấy làm biết ơn và rất cảm kích. Hy vọng nhân quả sẽ không trổ ra cho các vị đã từng bắt và mua đồng loại chúng tôi, sẽ không phải bị bắt, bị tù đầy, bị giam nhốt, rồi có một ai đó trở thành ân nhân khi mặc cả trả giá mua lại các vị mà phóng thích cầu an - cầu siêu, cầu báo hiếu - sống lâu như các vị đã từng làm....

Tất cả chúng tôi đồng ký tên: chim trời - cá nước - ốc đá - lươn bùn...
Đại diện đơn thỉnh cầu 
P.T
Đức Phật nào có dạy,
Kiểu Từ Bi lạ đời,
Cá thịt vẫn tranh xơi,
Phóng sanh dành phước báu,
Kẻ không tóc bịp đời,
Người đầu đen non dạ,
Cả hai cùng hỷ hả,
Làm trò cười thế nhân,
Sao không tổ chức ăn,
Chay tịnh trong dịp này,
Sẽ đem nguồn an lạc,
Về cho cả hai phía,
Người được ăn nhẹ vía,
Con vật lại an toàn,
Đến đâu cũng bình an,
Thảnh thơi niềm hạnh phúc....

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...