Một trong những điều buồn
thảm nhất của con người là sinh ra một đứa con tàn tật. Về phương diện vật chất,
điều này là một gánh nặng về sự phí tổn tiền bạc và công lao săn sóc cho đứa trẻ.
Về phương diện kinh tế, đó
là một cái gánh nặng của xã hội phải nuôi dưỡng một phế nhân có thụ hưởng mà
không sản xuất. Về phương diện tâm linh, điều ấy gây cho con người một sự hoài
nghi về lòng nhân từ của Thượng Đế, và một sự băn khoăn lo ngại cho hạnh phúc của
đứa trẻ.
Đối với những cha mẹ đau
khổ đó, định luật Luân Hồi có thể đem đến cho họ lòng can đảm và
đức tin. Trước hết, theo định luật
ấy thì tất cả mọi sự tai ương, tật ách, đau khổ của con người đều là do quả báo
gây nên. Trong những tập hồ sơ của Cayce có vài trường hợp những đứa trẻ bị tật
nguyền từ khi mới sinh ra, nhưng lại được coi như không phải vì lý do quả báo.
Nhưng nói chung thì những phế tật đều là dấu hiệu rõ ràng của sự vi phạm hoặc lỗi
lầm trong quá khứ. Kế đó, sự liên hệ giữa cha mẹ và
đứa con bị phế tật cũng là do quả
báo sinh ra. Những cuộc soi kiếp cho những đứa trẻ bị chứng sưng đầu, câm điếc,
trương óc và những tật ách khác, đều luôn luôn nói rằng: "Đó là quả báo, vừa
là của cha mẹ, vừa là của đứa trẻ."


Một trong những thí dụ xác
đáng về loại quả báo này là trường hợp của một cô gái nhỏ người Do Thái mới mười
hai tuổi, bị chứng động kinh từ thuở sơ sinh. Chứng bịnh này không những là phiền
phức khi cô bị lên cơn, mà còn là một trở ngại rất lớn cho sự phát triển cá
tính của cô. Theo cuộc soi kiếp thì người cha, người mẹ và cô gái, ba người đã
từng sum họp với nhau trong kiếp trước trong một gia đình ở Bắc Mỹ hồi thời kỳ
khởi nghĩa giành độc lập. Trong kiếp đó, cha mẹ cô gái nhận thấy rằng theo chế
độ cũ của người Anh có lợi về tiền bạc vật chất hơn là theo phe khởi nghĩa
giành độc lập.
Trong kiếp đó, nên họ hoạt
động để cung cấp tài liệu tin tức cho chế độ Hoàng Gia. Cô gái là một thiếu nữ
đẹp và thông minh, nhưng điều này lại là những yếu tố cần thiết có thể giúp ích
cho những mưu toan của cha mẹ cô. Thay vì giữ cô trong nhà, cha mẹ cô lại khuyến
khích cô dùng những lợi khí sắc bén và quyến rũ kia vào những mục đích chính trị
có lợi cho gia đình. Mặc dầu cuộc soi kiếp không nói cho biết kết quả tấn tuồng
ám muội kia, nhưng nó đã vạch rõ những hậu quả của hành động ấy trong kiếp hiện
tại. Xem xét những hậu quả này, chúng ta mới thấy rằng luật Nhân Quả hành động
một cách mầu nhiệm và
đúng đắn vô cùng, không hề suy
chuyển.

Cuộc soi kiếp cho cô gái bắt
đầu như sau: "Những người cha mẹ của linh hồn này nên so sánh những kinh
nghiệm đã qua của họ bằng một cuộc soi kiếp cho chính họ, để nhìn thấy những bổn
phận và triển vọng của họ đối với linh hồn này. Bất cứ người nào nhìn thấy sự
đau khổ hiện tại của linh hồn này đều phải nhận thức sự kiện "Nhân nào quả
nấy, " và không ai có thể kiêu ngạo Chúa Trời, vì ai gieo giống nào sẽ gặp
giống nấy. Sự bành trướng bản ngã và phóng đãng trụy lạc của linh hồn này trong
kiếp trước đã in dấu vết trong cơ thể của cô trong lúc hiện tại, vì ai gieo gió
ắt sẽ gặp bão. Những người làm cha mẹ phải chịu trách nhiệm một phần lớn về cuộc
đời ô trược đó, nhằm mục đích thực hiện những lợi lộc vật chất. Bởi đó, chính họ
phải chịu gánh lấy hậu quả trong kiếp này."
Nói tóm lại, người con gái
ấy bị chứng động kinh trầm trọng trong lúc hiện tại là
để trả quả báo về sự chơi bời dâm
đãng trong kiếp trước. Thật là một điều công bình mà thấy cha mẹ cô có trách
nhiệm phải nuôi dưỡng săn sóc một người con mà sự sa đọa phần lớn là do sự lỗi
lầm của họ gây ra.

Một trường hợp lý thú khác
là của một thiếu nữ ở New York, bị mù mắt từ khi lọt lòng mẹ. Nhìn qua các tấm ảnh
của cô ta thì cũng khá đẹp. Người mẹ yêu cầu ông Cayce khán bịnh cho cô ấy,
nhưng vì không có một cuộc soi kiếp nên không rõ tật ách mù lòa này nguyên nhân
từ đâu. Dầu sao, người mẹ cô yêu cầu một cuộc soi kiếp cho chính bà ấy, và nhờ
đó người ta mới thấy rõ mối liên hệ về nhân quả giữa hai mẹ con bà ấy. Trong một
kiếp trước, người mẹ đã từng làm một giáo sư dạy học. Cuộc soi kiếp nói:
"Linh hồn này đã lợi dụng một cơ hội để làm tiền và gieo sự rối rắm vào cuộc
đời của một người đ
àn bà khác. Kiếp này hai vợ chồng y
phải trả quả báo, vì thuở xưa hai người hành động theo những mục đích ích kỷ mà
không kể đến luật Trời."

Người ta chỉ có thể phỏng
đoán về tánh chất thật sự của tấn bi kịch này, trong đó hình như người cha cũng
đóng một vai trò. Tất cả những gì xảy ra, ấy là một vị giáo chức đã khai thác một
người đ
àn bà nọ vì lợi riêng, làm cho người
kia buồn rầu và
đau khổ. Chính người đ
àn bà bị khai thác đó, trong một kiếp
trước cũng có một nghiệp ác cần phải trả, mà quả báo là tật mù mắt. Trong kiếp
này cô bèn đầu thai vào làm con gái của vị giáo chức kia, nhờ đó mẹ cô đã có cơ
hội để trả quả báo cũ.



Trường hợp thứ ba là một
trường hợp rất lý thú về tật khật khùng của người con vì tội lỗi của một người
mẹ. Trong một kiếp trước ở Palestine, người đ
àn bà kia đã chế nhạo những kẻ tàn
tật, bởi đó cô gây ra những nghiệp ác làm cho cô sinh ra một đứa con thiếu trí
khôn và khật khùng trong kiếp này.

Trong một trường hợp khác,
đương sự là một thiếu nữ bị chứng to đầu vì trong óc có nước, một chứng bịnh rất
kỳ lạ và ít có. Người mẹ đã chết vài ngày sau khi sinh sản, và người cha đã gởi
đứa con trong một nhà từ thiện Công giáo. Khi đứa con lên bốn tuổi, người cha đến
xin ông Cayce soi kiếp cho nó. Cuộc soi kiếp nói: "Em này rất thông minh,
hiểu biết mọi chuyện, biết gọi tên từng người và có thể theo dõi cuộc nói chuyện
lý thú. Em ấy không thể đi đứng gì được, vì đầu em quá nặng và lớn quá, và em
phải chú ý giữ gìn luôn luôn cho đầu khỏi nghiêng."
Vì không có một cuộc soi
kiếp nào cho em gái này nên người ta không biết rõ lý do của căn bịnh ấy. Tuy
thế ông Cayce đã soi kiếp cho người cha, vì người này muốn biết sự liên hệ giữa
ông với đứa con gái trong kiếp trước là như thế nào. Câu trả lời rất vắn tắt và
khô khan: "Trong kiếp trước ông có phương tiện giúp đỡ kẻ khác, nhưng ông
làm ngơ không chịu giúp ai cả! Vậy ông nên tập lấy tánh biết thương người trong
kiếp này." Cuộc soi kiếp không có nói đầy đủ chi tiết để cho ta biết rõ
tánh ích kỷ của ông là như thế nào. Chỉ nghe nói rằng kiếp trước, ông là một
người lái buôn ở Fort Dearborn, và "Thâu thập được rất nhiều của cải vật
chất, nhưng lại rất kém cỏi về phương diện tâm linh." Xét về trường hợp kể
trên, người ta thấy rằng nếu chúng ta thản nhiên và làm ngơ trước sự đau khổ của
kẻ khác, chính chúng ta sẽ bị định mệnh đem đến cho ta những đau khổ đó.
Một người kia có thể không
quá độc ác để tích cực gây thương tổn cho kẻ khác, nhưng ông có thể không chịu
làm lành cũng như ông không làm ác. Một thái độ thản nhiên bất động như thế trước
sự đau khổ của nhân loại có lẽ không phải là một tội ác lớn để gây nên một nghiệp
quả tàn tật vào xác thân. Nhưng dầu sao người ta cũng phải học bài học thiện
chí và thông cảm. Bằng cách này hay cách khác, người ta phải chú trọng đến những
sự lầm than khốn khổ của người đời; nói tóm lại, người ta phải có lòng nhân từ
và biết thương xót kẻ khác. Và vì lẽ người ta không bị quả báo tật nguyền vào
chính bản thân mình, thì còn có phương tiện nào tốt lành hơn là lãnh lấy cái
kinh nghiệm đau thương của người cha sinh ra một đứa con tàn phế?
Do sự đau khổ nhìn thấy đứa
con bị phế tật, mà người ta mới có dịp thông cảm sự đau khổ của những người làm
cha mẹ ở vào một trường hợp tương tự, và mới hiểu rõ ý nghĩa thế nào là sự đau
khổ của người thế gian.
Những trường hợp vừa kể
trên chỉ cho chúng ta thấy rằng giữa cha mẹ và con cái có những nhân duyên và
nghiệp quả ràng buộc lẫn nhau. Ngoài ra cũng có những sợi dây duyên nghiệp giữa
những anh em trong một gia đình. Trong những hồ sơ Cayce, có một trường hợp lạ
lùng về sự thù nghịch giữa hai chị em nhà kia đã dẫn chứng cho điều nầy. Kể từ
khi họ còn thơ ấu, giữa hai chị em nói trên đã có sự ganh ghét, đố kỵ và thù hằn
lẫn nhau. Giữa hai chị em, luôn luôn xảy ra những xung đột cãi vã, thường khi
chỉ vì những duyên cớ nhỏ nhặt không đâu. Sự thù nghịch đó không có xảy ra giữa
những người anh em khác trong gia đình.
Xét theo quan điểm tâm lý
của Freud, thì sự thù nghịch giữa hai chị em nhà này có thể truy nguyên ra bởi
sự tranh giành tình thương của người cha. Nhưng theo sự quan sát bằng Thần Nhãn
của ông Cayce thì giữa hai người có một sự ghen tuông sâu xa về tình: Trong một
kiếp trước, người chị có chồng và giữa hai chị em đã xảy ra một sự hiểu lầm về
sự giao thiệp giữa người em vợ với người anh rể.
Để cho những nhân vật của
tấn bi kịch này hiển hiện rõ ràng, chúng ta hãy gọi tên cô em là Loan, gọi tên
cô chị là Thúy, và Bình là chồng của Loan. Trong cuộc soi kiếp cho cô em
(Loan), cô này hỏi về những mối liên hệ trong kiếp trước giữa cô với người chồng
và người chị của cô ta thế nào, thì cô nghe thuật lại câu chuyện dưới đây: Ba
người đã từng gặp nhau trong kiếp trước, trong kiếp đó, Bình là chồng của Thúy
tức là chị của Loan bây giờ. Một khi kia Bình đau nặng, và vì một lý do nào đó
không rõ, lúc ấy Bình lại ở cách xa với vợ y. Loan làm nghề nữ y tá, và nhờ sự
săn sóc của cô nên Bình chóng khỏi bịnh và phục hồi lại sức khỏe. Sự săn sóc của
Loan đối với Bình chẳng qua chỉ là bổn phận của một cô điều dưỡng, nhưng sự
chăm nom tận tụy của cô đã tạo nên giữa hai người một sự thông cảm, nó làm cho
người chị là Thúy phải lấy làm cay đắng khi cô khám phá ra câu chuyện. Sự ghen
tuông vô căn cứ ấy không bao lâu đã trở nên lòng thù hận, và sự căm hờn uất hận
đã ảnh hưởng sâu xa trong tâm hồn của người đ
àn bà khó tính ấy đến nỗi sau nhiều
thế kỷ, nó vẫn còn biểu lộ nơi tánh của cô trong kiếp này.

Dưới đây là một trường hợp
thứ hai về nghiệp quả ràng buộc giữa một người anh trai và một người em gái,
hai anh em cùng sinh tại Anh quốc. Trong cuộc Thế Chiến Thứ Hai, họ được giao
cho một người đ
àn bà Mỹ săn sóc, người này hồi đó
làm giám đốc của một trường học ở tiểu bang New England. Người anh lên mười tuổn,
còn cô em mới năm tuổi. Bà mẹ nuôi của hai em biết rõ tâm lý trẻ con bởi sự học
về phần lý thuyết và cũng do sự thực nghiệm của một đời làm nghề dạy học. Bà ấy
bắt đầu nhận thấy sự thù nghịch rõ rệt giữa hai anh em. Trong hai người thì người
anh có vẻ "Ăn hiếp" và dữ nhất. Bà ấy yêu cầu ông Cayce soi kiếp cho
cả hai đứa. Cuộc soi kiếp tiết lộ cho biết một sự kiện rất lý thú: Hai đứa trẻ
trong kiếp trước là những người thuộc hai bộ lạc đối lập ở xứ Ecosse, hai bộ lạc
này đã từng chia rẽ và thù nghịch nhau vì một sự tranh chấp từ lâu đời và
đã từng đánh với nhau những trận
giao phong ác liệt. Sự thù nghịch ấy tồn tại qua nhiều thế kỷ, và biểu lộ trong
kiếp này qua sự thù hằn giữ hai đứa trẻ nhỏ!


Hai thí dụ trên đây cũng đủ
chứng minh cho thuyết Luân Hồi quả báo và
đem lại sự giải đáp cho bài toán bí
hiểm về sự thù nghịch vô căn cứ giữa những anh em trong một nhà, làm cho họ bị
dày vò khổ sở mà không hiểu lý do vì đâu. Mọi gia đình đều có lý do xung đột
căn cứ trên những đụng chạm nhất thời. Tuy nhiên những sự đụng chạm nhất thời
đó có thể truy nguyên từ nhiều thế kỷ trước.

Việc tìm ra nguyên nhân ở
một kiếp trước về sự thù nghịch giữa hai người, không đủ để làm tiêu tan sự thù
nghịch ấy. Nếu hai người ấy không muốn kéo dài sự thù nghịch kia từ kiếp này
sang kiếp khác, thì trong kiếp này họ phải cố gắng nhẫn nại thay thế sự căm thù
ấy bằng tình thương, và thay đổi sự đố kỵ chia rẽ kia trở thành một lòng ưu ái
và thiện cảm. Lời khuyên trên đây không những áp dụng cho những anh em trong một
nhà mà thôi, nó còn áp dụng cho mọi giao tế ngoài xã hội, cùng mọi sợi dây liên
hệ ràng buộc chúng ta với tất cả mọi người trần gian.
Xét cho cùng, những sự
thay đổi ngôi thường xuyên của chúng ta trong gia đình trải qua nhiều kiếp luân
hồi sinh tử, chỉ rằng thật ra chúng ta không phải là những người của một gia
đình riêng biệt nào cả. Chúng ta là những phần tử của đại gia đình nhân loại,
và trong sự sinh hoạt hằng ngày chúng ta phải luôn luôn sống một cách có ý thức
với điều Chân Lý tối trọng đó.
xem tiếp: * CHƯƠNG 18 - Nhân Quả Đối Với Chức Nghiệp
xem tiếp: * CHƯƠNG 18 - Nhân Quả Đối Với Chức Nghiệp
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...