Hai vợ chồng nhà nọ nuôi một con trâu và
một con chó. Con chó được ở trong nhà còn con trâu phải ở riêng ngoài chuồng. Mỗi
ngày trâu ra đồng cày bừa từ sáng sớm đến chạng vạng tối mới về, còn chó chỉ việc
nằm ở cổng rào canh chừng cửa. Một hôm nọ trâu đi làm về, thấy chó nằm trước cửa
nhà phe phẩy cái đuôi trông thật sướng, đang lúc mệt nhoài nó nổi cáu bảo:
- Không có ai sung sướng bằng mày, chỉ
ăn rồi nằm. Thật là đồ vô tích sự!
Con chó nghe con trâu hậm hực
nặng nhẹ mình thì buồn bã trong lòng, nghĩ trâu tuy to xác nhưng không có trí.
Nó bèn nói với trâu:
- Anh trâu không hiểu đâu, tôi nào có
sung sướng như anh tưởng. Anh tuy làm lụng nặng nhọc ngoài đồng nhưng có giờ có
giấc, sáng ra đồng, chiều lại về, tối còn được nghỉ ngơi, cứ lăn ra mà ngủ. Còn
tôi, tuy nằm canh cửa giữ nhà trông có vẻ nhàn hạ hơn anh, nhưng thật sự thì mệt
cầm canh đâu có ai biết. Nằm lim dim mà lòng không yên, phải để tâm canh giữ cửa
nhà, không dám lơ là công việc. Nếu ngủ quên hoặc bất cẩn để xảy ra mất trộm
thì tôi khó mà sống được.
Đêm đêm trong khi mọi người ngon giấc,
tôi có được nghỉ ngơi đâu, tôi phải lắng tai nghe ngóng, đưa mắt nhìn trông, hễ
nghe có động tĩnh gì thì phải sủa to để cảnh báo. Lúc chủ nhà vui thì tôi còn
được ăn no, chứ khi họ có chuyện buồn bực trong lòng thì bỏ mặc tôi đói khát,
không ai để mắt quan tâm. Những lúc sân si nổi lên họ còn trút giận lên đầu tôi
không thương tiếc, họ đánh họ đá, xua đuổi, chửi mắng tôi. Mỗi khi bạn bè, người
thân của họ đến chơi mà tôi không biết, tôi sủa tôi vồ thì họ đánh tôi, chửi
tôi là đồ ngu. Bạn bè họ đến chơi thì không sao, còn bạn bè tôi đến chơi thì bị
họ đuổi đi, ném đá đến toạc đầu đổ máu. Ngẫm lại coi, anh và tôi ai sướng hơn
ai chứ?
Con trâu nghe nói mới hiểu tình cảnh của
con chó, nghĩ mà thương nên an ủi:
- Đúng là mày cũng không sung sướng gì.
Tao với mày ở chung nhà mà chưa một lần trò chuyện với nhau nên không hiểu
nhau. Bây giờ tao đã hiểu nỗi khổ của mày, mày cho tao xin lỗi. Nghe mày nói
tao mới biết cả hai chúng ta đều khổ cả.
Đang nói con trâu bỗng nghe tiếng chim
ríu rít trên cành cây cao, nó nhìn nên rồi than thở:
- Bọn chim trời cá nước sung sướng làm
sao! Chúng có thể tự do tự tại bên ngoài, không bị ai giam cầm quản thúc, không
phải làm việc nặng nhọc vất vả, không phải chịu nỗi khổ của kiếp tôi đòi. Giá
mà chúng ta có được cuộc sống vui vẻ như thế.
Khi ấy một chú chim nghe thấy lời trâu,
bèn đáp lên lưng trâu nói:
- Anh trâu ơi, anh không biết đâu, tôi
cũng không sung sướng hơn các anh đâu. Tuy loài chim chúng tôi không phải giữ
nhà, không phải đi cày ruộng, không phải chịu cảnh tù túng bó buộc, nhưng chúng
tôi cũng có nỗi khổ của mình. Hiểm họa luôn rình rập chúng tôi, những kẻ thợ
săn có thể bắn chết chúng tôi bất cứ lúc nào. Tổ của chúng tôi làm khó khăn vất
vả biết bao nhưng chưa chắc ở được lâu vì sự phá hại của con người. Trứng chúng
tôi sinh ra chưa kịp nở con thì đã bị con người lấy mất. Loài người biết thương
con của mình nhưng nào biết thương con của kẻ khác. Các anh chỉ bị hành hạ, còn
tôi bị cướp đi mạng sống của mình, chết rồi còn bị nhổ lông, xẻ thịt, nấu nướng,
thân thể không vẹn toàn. Loài người ỷ mạnh hiếp yếu, nào biết tôn trọng sự sống
muôn loài. Các anh có cái khổ của các anh, chúng tôi cũng có cái khổ của chúng
tôi, không có ai sung sướng cả.
Bầy cá đang ở dưới mé nước nghe trâu nói
mình sướng cũng không đồng tình:
- Còn loài cá chúng tôi cũng không sung
sướng đâu. Nhà cá chúng tôi thường bị loài người đánh bắt, mỗi lần bị sát hại
chết đến cả bầy đàn. Không nơi nào là nơi để chúng tôi yên tâm mà sống, đâu đâu
cũng có lưới bủa câu giăng, đâu đâu cũng có bàn tay con người truy bắt.
Trâu nghe chim và cá nói thì ngao ngán
thở dài não nuột:
- Hóa ra tụi mày cũng khổ. Hiểu biết của
tao hạn hẹp quá nên không biết còn nhiều nỗi khổ trên đời này.
Nói như thế rồi trâu buồn bã đi vào chuồng.
Nó nằm mông lung suy nghĩ về thân phận của nó và bạn bè. Nó nghĩ, loài nào cũng
bị con người hiếp đáp, làm hại. Cuộc đời thật bất công, loài người đối xử tệ bạc
với các loài khác mà lại được sung sướng, không phải chịu sự khổ sở nào. Đang
lúc đó bỗng trâu nghe tiếng quăng bát ném đĩa trong nhà vọng ra. Nó lắng tai
nghe kỹ mới biết ông bà chủ đang gây gổ. Tiếng ông chủ gào lên:
- Sao tôi khổ đến thế này, không bằng
con trâu con chó nữa! Con trâu đi cày còn được nghỉ, còn tôi suốt tháng quanh
năm phải bận bịu với nhà cửa, vợ con, cơm áo gạo tiền, làm quần quật đêm ngày
không lúc nào rảnh rỗi. Tôi khổ sở như vậy là vì ai? Vậy mà bà vẫn không để cho
tôi yên, hễ thấy mặt là hạch sách, càm ràm, đay nghiến. Vừa phải thôi, làm quá
tôi cho cả nhà ra chuồng trâu mà ở!
Nghe chủ nhà nói thế trâu bỗng giật
mình, bất giác than rằng:
- Trời, coi chừng mình thành kẻ khổ sở
nhất vì có nguy cơ bị con người chiếm luôn cái… chuồng!!!
(Sưu Tầm)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...