Tình ban đầu thường rất bồng bột, nóng bỏng,
có tính đam mê. Tình là ngọn lửa. Người nào qua cầu rồi thì mới hay. Vướng vào
chữ tình rồi thì Càng nhiều trở ngại chừng nào thì đam mê đó càng lớn. Trở
ngại là chất liệu làm cho tình càng lớn. Dễ dàng quá thì tình không lớn mạnh.
Nếu tình yêu được thỏa mãn dễ dàng, nó bùng lên rất nhanh nhưng rồi
nó chết cũng rất mau. Đam mê nó lên như một ngọn lửa cao và khi rơi xuống thì
cũng rất là mau, tình yêu tàn lụi rất là mau.
Một cặp ở với nhau được lâu dài, cái đó không phải là nhờ tình yêu mà nhờ yếu
tố thứ hai. Đó là nghĩa, tình nghĩa. Cái tình nó đưa tới cái nghĩa.
Nếu cái tình đàng hoàng, nếu mình biết yêu cho đàng hoàng, thì tự nhiên nó
đưa tới cái nghĩa. Chính cái nghĩa là keo sơn gắn chặt hai người, để hai người
có thể sống được với nhau. Cho nên phải có cái nghĩa để bổ sung cái tình. Người
ta không thể sống trăm năm bên nhau với tình được. Bởi tình là một ngọn lửa tàn
rất mau, và cái nghĩa lại nuôi dưỡng lửa tình âm ỉ cháy.
Chữ nghĩa thường đi đôi với chữ ơn: ơn nghĩa. Ơn đầu tiên mà mình nhận được
là ý thức rằng : Có bao nhiêu người con gái, anh ấy không chọn mà anh chọn
riêng mình? Biết bao nhiêu người con trai có bằng cấp, địa vị nàng không chọn
mà nàng lại chọn mình? Ý thức đó là ơn. Tình yêu này nó không chỉ trong vòng
nam nữ.
Bạn bè cũng vậy Tại sao anh không chọn người khác? Sự lựa chọn đó là do đâu
mà có? Nếu chỉ là sự ham muốn sắc đẹp thôi, không đủ, phải có cái gì đó.
Ở bên Mỹ có anh chàng đó rất đẹp trai, tài ba, tốt nghiệp đại học thuộc
hàng ưu tú và có việc làm lương rất lớn lại có rất nhiều cô bạn gái thật là
xinh đẹp. Bà mẹ rất là ngạc nhiên khi thấy anh thân với một cô gái không phải
là đẹp nhất. Cô này hơi thấp và nước da hơi đen, mà sao con trai của mình có vẻ
thích cô này hơn các cô khác. Hôm đó hai mẹ con ngồi với nhau, bà hỏi có bao
nhiêu người con không chọn, mà sao con chọn con nhỏ này vừa đen vừa thấp. Anh
chàng không biết trả lời làm sao hết, anh chàng chưa suy nghĩ nên khi bị hỏi bất
ngờ, anh không trả lời mẹ được.
Nhưng ít lâu sau anh ta suy nghĩ và tìm ra câu trả lời, lý do là cô này mỗi
khi anh nói chuyện thì cô lắng nghe. Anh là nhà khoa học nhưng anh cũng ưa làm
thơ. Mỗi khi anh đọc thơ, cô lắng nghe và cô chứng tỏ hiểu được thơ của anh.
Còn những cô gái kia cũng nghe thơ anh nhưng mà nghe do phép lịch sự thôi, bị
nghe thơ chứ không thích.
Cô này thì khác, cô thích thơ, cô thưởng thức thơ, và cô trở thành tri kỷ của
anh chàng. Trên cuộc đời này nếu tìm được một người có thể hiểu mình được
thì mình là người có hạnh phúc.
Anh chàng ở Cali mới trả lời câu hỏi của mẹ. Mẹ có biết tại sao con chọn cô
gái này dù nhan sắc kém hơn những cô gái khác không, tại vì người đó hiểu con.
Món quà quý nhất mà người kia có thể tặng cho mình là hiểu được mình.
Có những người sống trong cuộc đời này nhưng chưa bao giờ tìm được một người
có thể gọi là hiểu mình cả. Mà nếu mình là một người con trai hay một người con
gái và trong cuộc sống này mình có thể tìm được một người có khả năng lắng nghe
mình, có thể hiểu được mình, hiểu những khó khăn những khổ đau những ước vọng của
mình, thì mình tìm thấy nơi người đó một tâm hồn tri kỷ.
Đời một người là để đi tìm một người tri kỷ, một người biết và hiểu được
mình. Tìm ra được người đó thì hạnh phúc vô cùng.
Ngày xưa có một người chơi đàn rất là hay, bạn hữu không có ai hiểu được
tài năng của ông ta. Người này làm quan và chưa bao giờ trong giới quan chức bạn
bè thân thuộc mà tìm được người có thể hiểu được tài ba của mình.
Vì vậy mỗi lần đánh đàn ông thường đem theo vài người hầu cận lên trên núi,
tìm một chỗ rất là đẹp, trải chiếu ra, pha trà, đốt trầm lên. Không khí trang
nghiêm lúc đó ông mới chơi đàn.
Ông cảm thấy như chỉ có suối, cây, mây, gió mới hiểu được tiếng đàn của
ông. Một hôm đang đàn thì tự nhiên dây đàn bị đứt. Thay dây mới vừa đàn thêm một
câu nữa thì nó đứt nữa. Ông ta nghĩ chắc có người đang nghe lén tiếng đàn.
Ông đứng lên nói lớn có vị nào đang nghe lén tôi đàn xin bước ra, làm như vậy
không lịch sự. Thì tự nhiên có một anh tiều phu xuất hiện, anh tiều phu này đã
nghe lén. Anh tiều phu này có lỗ tai rất là hay, nghe và hiểu được tất cả những
cái hay, cái đẹp, cái quý, cái tài ba của người đàn. Vì vậy cho nên dây đàn bị
đứt. Anh chàng tiều phu tên là Chung Tử Kỳ và người đánh đàn là Bá Nha. Bá Nha
lần đầu tiên tìm ra được người hiểu được tiếng đàn của mình. Tử Kỳ chấp nhận
làm bạn với Bá Nha nhưng không muốn về kinh đô, chỉ muốn làm tiều phu.
Lâu lâu Bá Nha nhớ bạn, hẹn với bạn cùng uống trà, nghe đàn. Bá Nha đã tìm
được người tri kỷ. Tình bạn đó lưu truyền cho tới ngày hôm nay với tên của hai
người: Bá Nha và Tử Kỳ.
Trên đời của mình mà có một người lắng nghe được mình, hiểu được mình thì
mình là người may mắn nhất.
Đời người mà tìm ra được một người hiểu mình, thật là hạnh phúc vô cùng.
Người mà hiểu được mình thì mình biết ơn người đó.
Làm thế nào để có thể hiểu được người khác.
Muốn hiểu thì phải lắng nghe, phải quan sát mới hiểu được.Khi sống với một
người có khả năng hiểu mình thì hạnh phúc lắm, vì hiểu là nền tảng của thương
yêu.
Không hiểu thì không thể nào thương được. Cho nên trong tình yêu đôi lứa phải
cẩn thận. Mà tình yêu đôi lứa mình chỉ cần thử làm vài cái thì mình biết
là người đó hiểu mình hay là không.
Nếu người đó không hiểu được mình thì dù người đó có bằng cấp cao, lương tiền
lớn, ô tô đẹp, có nhà cửa, bảnh trai, hay là có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng
thành, cưới người đó mình cũng sẽ khổ suốt đời, gọi là khổ sai chung thân. Đó
là một nhà tù, tình yêu là một nhà tù.
Người nào mà khi mình mới nói đã cắt lời, thích khoe khoang cái riêng của họ,
không có khả năng hiểu được những khó khăn, khổ đau của người khác, không biết
lắng nghe mình, thì chỉ cần vài ba phút là mình có thể nhận ra được.
Đừng để bị hấp dẫn bởi bề ngoài, những bóng sắc bên ngoài, địa vị danh lợi,
xe hơi, nhà cửa, tiền lương, bằng cấp. Đừng để những cái đó làm mờ mắt mình.
Hai mắt mình phải tỉnh táo để thấy rằng người con gái đó hay người con trai đó
là một người có thể hiểu được mình và hiểu được mình thì sẽ thương mình, rõ
ràng như vậy.
Trong
xã hội mới phát triển của chúng ta, một cô gái có thể đánh mất tiết trinh của
mình để đánh đổi lấy một chiếc xe gắn máy. Thật là dễ sợ, đạo đức suy đồi đến
như thế đó. Tại vì muốn thoát ra khỏi thân phận nghèo khổ, vì muốn có một chiếc
xe giống như người khác họ đã đánh mất cái quý giá nhất của đời mình. Chuyện đó
đã xảy ra, nó đang xảy ra hàng ngày .
Trong đạo Phật, cái thương đích thực nó được thể hiện bằng cái hiểu, không
hiểu thì không có thương.
Cha mẹ mà nếu không hiểu con thì càng thương con, con càng khổ.
Vợ không hiểu chồng càng thương chồng, chồng càng khổ & ngược lại.
Hiểu là nền tảng của tình thương.
Sống với nhau như thế nào để càng ngày mình càng hiểu được nhiều hơn và người
kia càng ngày càng hiểu được mình nhiều hơn.
Nếu cái hiểu không lớn lên, thì cái thương nó cũng không lớn lên, nó dẫm
chân tại chỗ.
Nếu thấy tình thương của mình đang dẫm chân tại chỗ thì mình biết rằng mình
không hiểu người đó , bởi cái hiểu không lớn nên cái thương không thể lớn.
Khi mà tình thương không lớn thêm thì từ từ nó co rút lại cho đến khi trở
thành một khối đá vô tri.
Tình yêu có thể chết nếu mình không biết nuôi dưỡng nó bằng cái hiểu và cái
thương.
Còn khi người kia hiểu mình thì mình biết ơn người đó, biết ơn suốt đời.
Chính cái ơn đó là chất liệu nuôi dưỡng mình và người đó cho đến suốt đời, cái
đó là nghĩa.
Không phải là sự bồng bột lúc ban đầu và cái tình là ngọn lửa nuôi dưỡng
đâu.
Ở Việt Nam ngày xưa người ta không nấu cơm bằng gas hay là bằng điện mà nấu
bằng rơm và rơm cháy rất mau. Có cách để làm cho nó cháy chậm lại, mình cần một
chiếc đủa. Đặt một nắm rơm vô bếp, lấy cái đủa đè xuống thì rơm sẽ cháy từ từ.
Ngày xưa miền quê Việt Nam còn dùng trấu. Trấu tức là vỏ hạt lúa. Nhiều nhà
không có hộp quẹt nên phải nuôi lửa. Muốn nuôi lửa lâu mình đổ vào bếp một ít
trấu. Trấu cháy ngún, cháy lâu. Nó không cháy bùng như rơm mà cháy chầm chậm suốt
đêm. Sáng mai mình khơi ra thì còn lửa ở trong đó, gọi là lửa trấu.
Lửa rơm thì mau cháy, mau tàn. Đó là ngọn lửa tình. Còn nghĩa là lửa trấu,
nó cháy suốt đêm dài.
Ân nghĩa là cái tiếp nối của chữ tình. Cái tình bắt đầu cho khéo để từ từ
nó đi tới cái nghĩa. Ân nghĩa là chất liệu nuôi dưỡng một cặp vợ chồng cho tới
khi đầu bạc và răng long.
Nghĩa là sự thực tập về tình yêu, mỗi ngày mình phải làm cho cái tình của
mình lớn lên và nó biến thành nghĩa. Mỗi ngày mình phải xây dựng cái ơn và cái
nghĩa. Mỗi lời nói mỗi cử chỉ săn sóc đều tạo ra ơn và nghĩa hết. Chính cái đó
là keo sơn, nó giúp cho một cặp vợ chồng sống với nhau suốt đời.
Tình bạn cũng vậy, tình bạn thì không có sự cháy bùng, không có sự đam mê
như là tình yêu. Cho nên tình bạn nó dễ hơn nhiều.
Tình bạn lâu dài bền chắc, nó nuôi dưỡng mình nhiều hơn tình yêu. Vì vậy bí
quyết là mình phải biến tình yêu lúc ban đầu trở thành tình bạn.
Hai người ban đầu là hai người yêu nhưng mà từ từ sẽ trở thành hai người bạn.
Khi trở thành hai người bạn thì đó là tình yêu đang còn.
Còn nếu tình yêu không trở thành tình bạn được thì tình yêu sẽ chết, sẽ
không thành công.
Mà sở dĩ tình yêu trở thành tình bạn được là vì mình phát khởi được cái ơn
và cái nghĩa.
Ơn nghĩa đó như đã nói ở trên, nó bắt đầu từ chỗ ý thức được rằng tại sao
giữa bao nhiêu người con trai người đó lại chọn mình, nên mình biết ơn người
con gái đó.
Giữa bao nhiêu người con gái đẹp mà mình chọn một người thôi thì cái đó là
bắt đầu từ chọn.
Cái chọn này không phải là nhất thời, cái chọn này là phải xãy ra trong một
quá trình nào đó với trí tuệ của mình chứ không phải chỉ với đam mê mà thôi. Nếu
tình chỉ chỉ có đam mê thì mình sẽ hối hận, phải có trí tuệ và phải biết lắng
nghe. Lắng nghe bạn bè, lắng nghe cha mẹ, lắng nghe các em của mình. Tại vì họ
cũng có cái thấy mà cái thấy của họ đôi khi khách quan hơn mình. Mình đam
mê rồi thì mình không còn thấy được sự thật rõ ràng bằng những người khác.
Nghĩa đi đôi với chữ ơn: Ơn nghĩa. Khi thương thì ranh giới giữa cá
nhân không còn nữa. Hai người trở thành một. Mình không đi tìm cái hạnh phúc
riêng của mình. Hạnh phúc phải là hạnh phúc chung. Hạnh phúc hay đau khổ trong
tình yêu không còn là vấn đề riêng của một người nữa mà của cả hai người. Đó là
yếu tố thứ tư ( từ, bi, hỹ, xả ) của tình yêu trong đạo Phật, tức là không phân
biệt tôi khác, anh khác. Hai người là một thôi. Cho nên không có chuyện ông ăn
chả bà ăn nem, ông đi tìm thú vui riêng của ông, bà đi tìm thú vui riêng của
bà. Cái vui của ông cũng là cái vui của bà.
Không
rõ tác giả.