'Bữa sáng là bữa của vua...', tivi thường
tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc,
lao động, học tập vất vả.
Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra
đầu hẻm mua bánh mì.
Thành phố buổi sáng không khí còn thoáng
mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ nhàng như vỗ về ai.
Lại thấy 2 sinh viên từ trong hẻm đi ra.
Họ dừng lại bên xe bánh mì.
Nhưng 1 cậu hơi lúng túng:
- Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu.
Cậu kia ngạc nhiên:
- Sao lại thế?. Rồi như chợt nhớ ra, cậu
'à' lên một tiếng.
Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn
bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn:
- Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần
còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này.
Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên.
Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp,
mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai nhau qua đường.
Tôi bồi hồi trông theo.
Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không
bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ bánh khác, có lẽ tôi đã
không ngơ ngẩn đến vậy.
Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi
lại một điều gì đó khiến bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng.
Tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu
nay mình chưa từng nghĩ đến.
Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng,
có kẻ lại ấm lòng!
(sưu tầm)