Chúng ta có những tòa nhà cao hơn, nhưng tính cách những người cư ngụ trong đó
thì lại thấp hơn; Những con đường cao tốc rộng hơn, nhưng quan điểm của con người
thì lại hẹp hòi hơn.Chúng ta chi dùng nhiều hơn, nhưng lại sở hữu ít hơn; Chúng
ta mua sắm nhiều hơn nhưng thụ hưởng thì lại ít hơn.
Chúng ta có những căn hộ
to hơn, nhưng gia đình thì lại nhỏ hơn; Nhiều tiện nghi hơn, nhưng lại ít thời
gian hơn.
Chúng ta có nhiều bằng cấp
hơn, nhưng lại kém ý thức hơn; Nhiều kiến thức hơn, nhưng lại kém suy xét hơn;
Nhiều chuyên gia hơn nhưng cũng lắm vấn nạn hơn; Nhiều thuốc men, nhưng sức khỏe
lại kém hơn
Chúng ta uống rượu bia quá
nhiều, hút thuốc quá mức, chi tiền quá lố, nhưng vui cười quá ít; lái xe quá
nhanh, giận quá mau, thức quá muộn, dậy quá mệt, đọc quá ít, xem tivi quá nhiều.
Chúng ta tăng thêm số của
cải, nhưng lại giảm đi những giá trị của bản thân mình.
Chúng ta nói quá nhiều,
yêu quá ít, mà lại ghét quá thường xuyên. Chúng ta học cách kiếm sống chứ không
phải là xây dựng cuộc sống.
Chúng ta chỉ biết chồng chất
thêm mỗi năm vào cuộc đời, mà chẳng biết bổ sung cuộc đời mình vào mỗi năm.
Chúng ta đã đi lên đến tận
mặt trăng và quay trở về trái đất, thế nhưng lại cảm thấy phiền hà khi phải
băng qua đường để gặp người hàng xóm mới dọn đến.
Chúng ta đã chinh phục
không gian bên ngoài là vũ trụ, chứ không phải là không gian bên trong là tâm hồn
con người.
Chúng ta đã làm những việc
vĩ đại hơn, chứ không phải là tốt hơn. Chúng ta cố gắng làm trong sạch không
khí, nhưng lại gây ô nhiễm tâm hồn của nhau.
Chúng ta đã phân tách được
hạt nhân nguyên tử, chứ không hề động đến óc thành kiến của mình.
Chúng ta viết lách nhiều
hơn, nhưng học hành thì ít hơn. Chúng ta dự tính nhiều hơn, nhưng thực hiện thì
ít hơn. Chúng ta chỉ biết vội vã, mà không biết chờ đợi.
Chúng ta có thu nhập cao
hơn, nhưng đạo đức thì lại kém hơn.
Chúng ta có nhiều thức ăn
hơn, nhưng vẫn không giảm bớt được những cơn đói.
Chúng ta có nhiều máy tính
hơn để lưu trữ nhiều thông tin hơn, để có thể cung cấp nhiều bản sao hơn bao giờ
hết, nhưng chúng ta lại ít liên lạc với nhau hơn.
Đây là thời có tới hai nguồn
thu nhập từ cả hai vợ chồng trong gia đình, nhưng ly dị thì nhiều hơn; thời của
những căn nhà sang trọng, nhưng tổ ấm thì lại tan vỡ.
Đây là thời của những chuyến
du hí chớp nhoáng, của những loại khăn vệ sinh dùng một lần rồi bỏ, của sự
buông trôi đạo đức, của những chỗ dừng lại qua một đêm dọc đường, của những cơ
thể béo phí và của những loại thuốc để kích thích, để an thần, để ngừa thai và
phá thai, để… giết người !
Creations