Người Nhật Bản họ làm một hạt ngọc trai
như thế này:
Họ lấy một con dao nhỏ
thật sắc, rạch bụng con trai ra, bỏ vào đấy một hạt cát và khâu lại. Xong, họ
thả con trai ấy vào một cái hồ chứa đầy nước biển.
Những con trai sau khi lãnh một hạt cát
vào trong bụng như thế, có thể lâm vào hai trường hợp sau:
1- Những con trai yếu đuối sẽ chết vì vết
thương làm độc.
2- Những con còn lại, sau một thời gian
đau đớn oằn oại vì vết thương, sẽ tiết ra một chất nhờn để bao bọc hạt cát đang
nằm sâu trong da thịt.
Hạt ngọc trai được thành hình từ đó.
**
* **
Cuộc đời cũng đã mổ bụng ta và nhét vào
đấy những niềm sầu nỗi khổ.
Nếu chúng ta cứ than van hờn trách thì
ta sẽ chết lần chết mòn như những con trai yếu đuối.
Có thể nói, khổ đau là một thực tại
không thể chối cãi, nhưng đó chỉ là do trình độ cảm nhận của con người. Khổ đau
vốn không phải là bản chất đã định sẵn của cuộc đời này. Bởi xét cho cùng thì
không có gì là đau khổ cả. Do guồng máy tâm thức trong ta vận hành sai lệch,
nên nó đã tạo ra những phản ứng chống đối lại những hoàn cảnh mà nó cho là trái
nghịch. Rất may, guồng máy tâm thức ấy là một hợp thể linh động, nên có thể điều
chỉnh được.
Chỉ cần ta có nhận thức đúng đắn thì mọi
cảm xúc trong ta đều không ngừng tương tác với vạn vật, để tâm lý không tiếp tục
tạo ra những phản ứng ích kỷ. Đồng thời, ta cần có một khả năng quan sát thật
tinh tường về những thói quen mà ta đã tạo dựng từ trong quá khứ đến nay. Tiến
trình tháo gỡ những tâm lý tiêu cực ấy chính là tiến trình vượt thoát khổ đau.
Nói chung càng bớt tự ái là càng bớt khổ đau. Hết vì cái tôi là hết khổ đau.
Đúng ra, ta cần phải biết ơn khổ đau. Khổ
đau vừa giúp ta ý thức được cái gì là hạnh phúc, vừa giúp khả năng chịu đựng
trong ta lớn mạnh, để ta có thể phát tiết hết bản năng sinh tồn tiềm ẩn của
mình. Cũng như nếu không bị lạc đường, ta sẽ khó biết mình vốn rất sợ hãi; nếu
không bị xúc phạm, ta sẽ khó biết rõ mức độ nóng giận của mình; nếu không bị dối
gạt, ta sẽ khó biết mình cũng rất dễ tổn thương; nếu không bị bỏ rơi, ta sẽ khó
thấy được tính yếu đuối và dựa dẫm của mình.
Chính nhờ bản năng sinh tồn biểu hiện mà
ta thấy rõ từng ngõ ngách sâu kín của phiền não tạo nên khổ đau. Từ đó, ta biết
cách điều chỉnh lại tâm thức và nếp sống của mình, sao cho hài hòa với sự vận
hành của vũ trụ. Nhờ đó, sự hiểu biết và tình thương trong ta bừng nở. Ta có thể
đi giữa thăng trầm của cuộc đời này một cách thong dong tự tại mà không còn lo
sợ những nghịch cảnh bất ngờ....