Chuyện 1:
Một bác nông dân nghèo khó, quanh năm
chân lấm tay bùn làm ruộng mà nhà vẫn chẳng đủ ăn. Một hôm bác tâm sự với mấy
người bạn như sau:
“Gia đình tôi có một đứa con trai. Hai vợ
chồng cố gắng ăn tằn hà tiện lấy tiền cho thằng con ăn học hết cấp 3. Sau đó do
không thi đậu đại học nên nó phải ở nhà phụ giúp tôi lo việc đồng áng. Thương
tình em họ làm ruộng không có tương lai, anh họ đang làm giám đốc một doanh
nghiệp nhỏ, đã sẵn sàng cho con tôi vào miền Nam học việc.
Khi mới vào làm do chưa thạo
việc, nên thằng con tôi đã được anh họ giám đốc tận tình chỉ bảo. Nhưng nhiều lúc
ham chơi, nó đã bê trễ công việc khiến anh tức giận mắng rằng: “Chú muốn làm với
anh thì phai làm đàng hòang. Còn nếu không thì đi kiếm việc khác mà làm”. Câu
nói của anh khiến con tôi bị chạm tự ái. Nó cho rằng mình bị xúc phạm nên ngay
hôm ấy, dọn đồ đi nơi khác kiếm việc, đến nay đang phải đi làm phu khuân vác
cho người ta rất khổ cực”…
Khi nghe xong câu chuyện nhà bác, mọi
người trong phòng đều thở dài. Hầu như ai cũng cho rằng anh con trai của bác
quyết định bỏ đi là đúng. Một người phát biểu: “Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng
không thèm ở lại chỗ của người anh giám đốc làm gì !”. Người khác lại chêm vào:
“Hắn ta đã nói như thế thì dù có các vàng tôi cũng không thèm ở lại !”....
Chuyện 2 :
Hôm ấy, nhóm tôi tổ chức nấu cơm từ thiện
cho bệnh nhân nghèo của một bệnh viện ung bướu ở gần nhà. Anh trưởng nhóm có mời
một “thủ lĩnh” nhiều kinh nghiệm phục vụ nấu ăn đến làm “quân sư” cho nhóm tình
nguyện chúng tôi. Trong khi mọi người lo làm các món ăn thì anh “thủ lĩnh” chỉ
đứng bên ngòai quan sát . Lúc thì anh ta nhắc các bạn nam khi luộc rau vừa chín
tới phải lấy ra ngay, tránh cho rau đổi màu nát nhũn bị mất chất chất vitamin.
Lúc thì anh ta chạy tới chỗ gói nem nhắc chị em phải gói sao cho vừa đủ cho từng
suất ăn. Anh ta nhắc nhở nhiều đến nỗi mọi người đều hết sức căng thẳng.
Kết thúc buổi nấu cơm, anh “thủ lĩnh”
phê bình món canh chưa ngon vì hơi bị nhạt, phê bình nhóm gói nem vẫn gói dư
quá nhiều gây lãng phí. Khi bạn trưởng nhóm tổng kết chương trình thì anh “thủ
lãnh” chen ngang: “Bắt đầu buổi họp thì phải làm gì nào?”. Bạn trưởng nhóm ấp
úng: “Dạ, phải giới thiệu thành phần tham dự buổi họp và cho biết chủ đề buổi họp
ạ”. Rồi anh hỏi đến bản báo cáo dự trù kinh phí và bản kê khai tài chính khiến
bạn trưởng nhóm lúng túng vì không chuẩn bị. Anh ta bảo, việc minh bạch tài
chính là điều hết sức quan trọng trong các chương trình từ thiện. Sau đó anh lại
làm một bài giáo huấn nữa khiến cho mọi người trong nhóm nhìn nhau ngán ngẩm.
Tưởng là sau vụ đó bạn trưởng nhóm sẽ cạch
mặt anh “quân sư” đó. Nhưng không ngờ, hai anh em vẫn bám lấy nhau như hình với
bóng. Khi được hỏi lý do thì bạn trưởng nhóm vui vẻ giải thích: “Tuy anh ấy có
hơi kỹ tính, nhưng anh ấy là một thủ lĩnh giỏi và dày dạn kinh nghiệm, mình cần
phải học hỏi nơi anh ấy nhiều nữa mới giỏi lên được”. Cuối cùng bạn ấy chốt lại
để nhắc nhở chung nhóm tình nguyện chúng tôi: “Một khi tham gia công tác tình
nguyện phục vụ thì các bạn không được tự ái. Nếu cứ giữ thói tự ái thì chúng ta
sẽ chẳng làm gì được đâu”.
Chuyện 3:
Hồi trước, ở gần nhà tôi mới
mở một cửa hàng khung nhôm kính. Ông chủ cửa hàng là người rất khó tính, mấy
anh thợ mà làm sai một chút là bị mắng ngay. Một hôm, có một anh thợ sang quán
nhà tôi ngồi uống nước, mọi người trong quán liền đổ xô đến góp ý: “Mày hay bị
chủ mắng như thế mà chịu được sao? Nếu là tao, tao đã bỏ đi chỗ khác từ lâu rồi”.
Người khác thì khuyên: “Thiếu gì chỗ làm mà chú phải chui đầu vào làm ở chỗ
đó”... Nghe mọi người góp ý khuyên bảo, nhưng anh thợ làm khung nhôm chỉ cười,
cuối cùng anh ta mới giải thích như sau: “Ông ấy tuy hơi khó tính một chút
nhưng là thợ giỏi đó. Với lại ông ấy dạy đám thợ chúng em rất nhiệt tình”. Cuối
cùng anh kết luận: “Theo tôi nghĩ: Đi làm mà tự ái quá thì làm sao giỏi được phải
không các bác ?”