Tâm lý loài người nói chung và người Việt Nam nói
riêng có cái rất lạ là luôn thấy mình vô can trong các vấn đề xấu, hoặc đổ lỗi,
bao biện cho hành vi ứng xử của mình. Chúng ta có thể lên án, chỉ trích vanh
vách những hành động của cộng đồng: Nào là thiếu ý thức, hay chen lấn, vô thức
nơi công cộng… chỉ trích, lên án là vậy, nhưng những người chỉ trích lại luôn trừ
mình ra. Chắc chúng ta ai cũng đã từng một lần chứng kiến, một nhóm người ngồi
bàn luận sôi nổi lên án gay gắt thói bẩn thỉu, thiếu ý thức của mọi người nơi
công cộng. Nhưng xung quanh họ đầy rẫy những khăn giấy, bịch nylon, mẩu thuốc
lá. Họ hùng hồn phê phán người khác trong khi thản nhiên xả rác bừa bãi, búng mẩu
thuốc xuống sàn không chút đắn đo. Thật là lạ lùng bởi các hành vi chen lấn, vô
can trong tất cả việc làm của mình....