Vẫn biết rằng, cuộc sống
cần phải có những cái “muốn” để làm mục tiêu hướng tới mà vươn lên. Thế nhưng,
người ta đã đẩy mức độ “muốn” lên tới mức chìm đắm, mê muội nên đã tạo ra nhiều
tội lỗi chịu nhiều khổ đau.
Căn bệnh trầm kha của con người là dù đạt được cái
này rồi nhưng lại muốn có thêm cái khác, chụp cái này bốc hốt cái kia, chồng chất
lên cuộc đời mình, đến lúc chao nghiêng té ngã vẫn không biết nguyên cớ cái khổ
đến từ đâu, cứ như thế mà “cái muốn” ấy không bao giờ dừng lại, chúng ta chìm
vào vòng xoáy tham cầu liên miên, bất tận để rồi tạo ra vô vàn khổ đau cho mình
và cho người.
"Dù mưa bằng tiền vàng,
Các dục khó thoả mãn,
Dục đắng nhiều ngọt ít,
Biết vậy là bậc trí"
(Kinh Pháp Cú)