Ông giáo, nhà ở trong ngọn, dạy học
ngoài vàm và ở luôn bên vợ ngoài ấy.
Bữa nọ chiếc tàu đò trong ngọn chạy ra,
dừng chầm chậm ngay trường học. Có một người thò đầu ra hỏi to:
- Có thầy A ở đó không?
Lũ học trò đáp:
- Dạ không có! Thầy A chưa đến!
- Bây báo tin gấp cho ổng hay: "Má ổng
chết rồi!".
Tàu mở máy chạy luôn. Học trò hỏa tốc chạy
cho thầy hay! Ông giáo quýnh quáng, báo cho gia đình bên vợ và Ban Giám Hiệu.
Ai nấy vội vàng đi mua đồ phúng điếu. Riêng thầy A đạp xe chạy thục mạng về trước,
lòng buồn vô hạn. Ông đinh ninh từ nay đã mất mẹ rồi!!!
Về tới nhà, xe vừa quẹo vô tới cửa rào
thấy mẹ xách hai thùng nước nhỏ tưới trầu, ông quăng ngay chiếc xe, nhào lại ôm
mẹ kêu:
- Trời ơi! Má! Má! Má ơi Má!
Bà già ngạc nhiên hết hồn, không biết vụ
gì mà con bà ôm chặt lấy bà với nước mắt ràn rụa và cứ kêu má mãi! Hồi lâu ông
giáo mới bệu bạo:
- Vậy mà ai ác ôn, nhắn tin nói má chết
rồi!
Lát sau, bên vợ ông giáo và mấy thầy cô
đồng nghiệp chở đồ phúng điếu vô đến, hay rõ sự việc ai nấy cười ngất. Sẵn đồ đạc,
thôi thì họ làm một bữa tiệc ăn mừng!
Bây giờ ông giáo rất vui. Ông không oán
trách kẻ trác mình, vì vụ "chơi khăm" vừa qua giúp ông nhận được bài
học quí.
"Mẹ còn là nguồn hạnh phúc lớn
lao!" Chớ có thờ ơ uổng phí!!!
(cặn
bã ký ức)