![]() |
Ảnh không mang tính minh họa |
Tôi làm thợ thiết kế, quảng cáo tại
phường Phú Thọ, TP Thủ Dầu Một (Bình Dương). Một đêm gần cuối tháng 12-2015,
tôi và người bạn đi thi công công trình đến tận 22g mới xong việc.
Đoạn đường từ nơi làm việc ra đến quốc lộ
về nhà khá xa. Đi một đoạn chúng tôi gặp vợ chồng bác lớn tuổi dắt bộ chiếc xe
máy nên tôi quay xe lại hỏi thăm.
Khi vừa đến, chưa kịp dừng xe đã thấy
bác này gạt chống xe rồi cùng vợ lùi ra xa và hỏi chúng tôi bằng giọng đề
phòng: “Mấy chú muốn gì?”. Biết bị nghi là kẻ gian nhưng thấy mình giúp người
nên tôi không bận tâm, chỉ hỏi “xe bác bị gì để chúng tôi giúp”.
Bác này nói xe bị hết xăng, rồi bất ngờ
la toáng lên: “Bớ người ta ăn cướp... cướp...”, làm chúng tôi hoảng kinh hồn
vía! Anh bạn đi cùng thấy vậy xui “thôi bỏ mặc kệ, không khéo lại làm ơn mắc
oán”!
Dù bị xúc phạm, lòng nổi lên cơn tự ái,
lại vừa mệt vừa đói nhưng bỏ đi không đành vì biết rõ đoạn đường còn khá xa mới
ra đến quốc lộ, nên tôi cố kìm nén, đi tìm vỏ chai nhựa, tháo ống xăng và rút một
chai xăng rồi gọi bác này lại.
Khi nghe tôi gọi, bác này mới từ từ lại
gần cầm chai xăng rồi hỏi lại tôi: “Chú cho tui xăng thiệt hả? Hổng lẽ thời giờ
còn có người tốt thiệt vậy hả?”.
Để chiếc xe nổ máy xong, bác này vui mừng
quay sang gọi vợ nãy giờ vẫn còn đứng đằng xa: “Bà ơi, lại đây đi, hai chú này
cho mình xăng, hổng phải người xấu. Tui với bà phải xin lỗi hai chú này một tiếng
cho phải phép!”.
Bình thường khi giúp ai điều gì đó tôi
luôn thấy vui, nhưng thú thật là sau cái đêm giúp vợ chồng bác lớn tuổi nọ đến
nay tôi buồn nhiều hơn. Thời này làm việc tốt sao khó khăn và... nguy hiểm quá!
Tôi không trách vợ chồng bác, tuy nhiên
rất chạnh lòng khi thấy niềm tin vào người khác đang bị suy giảm đến mức ngay
khi gặp nạn, được giúp đỡ mà người ta còn không dám tin nhau, không tin sự chân
thành đó là điều có thật!
Phải chăng thay vì nghi ngờ quá nhiều,
chúng ta nên mở lòng, cởi mở với nhau, đừng quá đề phòng, đa nghi bởi xã hội vẫn
còn rất nhiều người tốt!
Lê
Văn Giang (Ngọc Hạnh ghi – tuoitre.vn)