1. Chuyện thứ nhất : Mất rìu
a. Gốc chuyện VN :
Có anh chàng kia nhà nghèo phải làm nghề vào
rừng đốn củi. Bữa đó, khi gánh củi về nhà, anh mệt quá nên anh đã ngồi xuống
một bờ suối để nghỉ. Bất ngờ anh vô ý làm cái rìu rơi xuống suối. Suối sâu,
anh không thể xuống, coi như mất cái rìu.
Đối với cái nghề đốn củi thì cái rìu
vô cùng quan trọng. Mất cái rìu là mất nồi cơm nuôi cả nhà. Anh tuyệt vọng, anh
ngồi khóc hu hu. Bỗng có bà tiên hiện ra, bà hỏi anh tại sao anh khóc thảm
thiết làm vậy. Anh liền kể lể sự việc. Bà tiên mủi lòng bèn đưa tay xuống suối
và đưa lên một cái rìu bằng vàng. Anh lắc đầu bảo không phải. Bà lại đưa lên
một cái rìu bằng bạc, anh vẫn lắc đầu bảo không phải. Bà tiên lại đưa tay xuống
suối và lấy lên cái rìu sắt. Anh ta gật đầu và xin bà tiên cho lại anh cái rìu
sắt này. Bà tiên bèn cười rồi bảo : Ta thấy con thật thà nên ta cho con cả cái
rìu bằng bạc và bằng vàng. Nói xong thì bà tiên biến mất. Anh tiều phu đem cả 3
cái rìu về nhà, và từ đó trở nên giầu có nhất trong vùng.
b. Chuyện Canada :
Người Canada nghe chuyện này thích quá bèn thêm vào phần 2, như sau :
Cô vợ anh tiều phu thấy được rìu vàng và rìu
bạc thì nổi lòng tham. Cô nghĩ rằng chắc ở cái suối sâu thiên nhiên đó còn có
nhiều rìu bạc và rìu vàng nên ngày hôm sau cô bắt chồng dẫn tới cái suối. Khi
đến nơi thì cô ta hăm hở chạy đến rồi bất ngờ vô ý lộn cổ té xuống suối. Anh
chồng vô phương cứu vợ. Anh tuyệt vọng nên lại ngồi khóc hu hu. Bà tiên lại
hiện ra và hỏi tại sao.
Anh tiều phu bèn thuật lại sự việc. Bà tiên
liền đưa tay xuống suối và đưa lên trước mặt anh ta một cô gái đẹp như hoa
khôi. Bà tiên hỏi : Đây có phải là vợ của con không ? Anh tiều phu liền gật đầu
nhận ngay. Bà tiên liền nghiêm nét mặt rồi nói : Ta muốn thử sự lương thiện
của con, xem con có thực thà như hôm qua về việc mất rìu không, nào ngờ hôm nay
con gian dối. Hãy nói cho ta biết tại sao cô này không phải là vợ của con mà
con dám nhận là vợ ? Anh tiều phu cúi rạp đầu xuống đất rồi thưa :
Tại vì con nhớ chuyện hôm qua, con nghĩ rằng
rồi bà sẽ vớt lên tất cả 3 cô rồi cho con luôn cả 3 người làm vợ, con nghĩ đến
chuyện có 3 vợ thì con sợ quá, sức con không kham nổi, nên con đã nhận liều cô
thứ nhất làm vợ là thế.
2. Chuyện thứ 2 : Vạch ra coi
a. Gốc chuyện VN :
Có một cặp vợ chồng già kia, nhân ngày giỗ nên mời bạn bè đến ăn giỗ. Bà vợ đi chợ về rồi lúi húi nấu ăn dưới bếp, giao việc sắp bàn ghế cho chồng. Gần trưa bà nhìn lên nhà vẫn thấy ông chồng chưa sửa soạn gì cả, vẫn nằm võng đọc báo, trên người vẫn bận quần xà lỏn và cái áo rách bạc mầu. Bà vợ giận quá nên la lối om xòm. Ông chồng bị vợ la thì tức quá liền đáp lại :
- Tôi cứ ăn mặc như vầy để cho bạn bè họ thấy
bà đã săn sóc tôi thế này đây.
Bà vợ không phải tay vừa, liền cười khẩy rồi
đáp:
- Ông đã nói thế thì tôi xin đề nghị ông cởi
luôn cái quần xà lỏn ra để bạn bè họ thấy ông có xứng đáng được tôi săn sóc
không.
b/ Chuyện bắt chước của Canada
b/ Chuyện bắt chước của Canada
Có một cặp vợ chồng già kia sống rất nghèo. Ông chồng sắp 65 tuổi là tuổi được lãnh tiền già nhưng ông vốn lười biếng, ông đánh mất giấy khai sinh mà không chịu đi tìm để nộp vào hồ sơ. Bà vợ giục giã ông việc này nhiều lần mà ông vẫn lần khân. Ông nói với vợ : Tôi đã có cách. Ngày sinh nhật 65, ông tới văn phòng phát tiền người già rất sớm. Tới trưa ông đem về một nắm bạc rồi khoe với vợ : Tiền già đây nè ! Bà vợ phục ông quá bèn hỏi : Ông không có giấy khai sinh thì làm sao người ta tin ông 65 mà cho lãnh. Ông chồng cười khì khì rồi đáp :
- Cần gì giấy khai sinh ! Tôi vạch áo cho họ
thấy cái ngực lép kẹp và xương xẩu của tôi là họ tin ngay và cấp tiền già ngay.
Bà vợ nghe xong liền nói tiếp :
Bà vợ nghe xong liền nói tiếp :
- Họ đã tin ông như vậy, sao ông không vạch
luôn cái quần xà lỏn của ông xuống để xin họ cho thêm tiền ‘tàn phế’ ?
3. Lời bàn :
Tiếng cười là ngôn ngữ quốc tế, không cần phiên dịch. Người Canada thấy hai chuyện cười của Việt Nam hay quá và thích quá nên đã viết thêm vào chuyện thứ nhất và đã lấy hứng viết ra một chuyện tương tự thứ hai. Tôi nói gốc chuyện là của VN vì VN ta có hơn 4.000 năm văn hiến, mà Canada thì chưa được 200 năm, họ mượn ý của ta là cái chắc.
Tổ tiên ta đã nói : Một tiếng cười bằng 10
thang thuốc bổ. Tạp chí văn hóa uy tín quốc tế Reader’s Digest, mỗi tháng phát
hành mấy chục triệu ấn bản bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau, báo này có rất nhiều
tiết mục cười. Khẩu hiệu của họ là ‘ Laughter is the best medicine’. Câu này
chắc cũng đã lấy ý từ câu ‘ Một tiếng cười bằng 10 thang thuốc bổ ’ của VN.
Có độc giả hỏi tôi rằng trong rừng cười của
Reader’s Digest, tôi thích chuyện nào nhất, các cụ có biết tôi trả lời sao
không ? Thưa, đó là chuyện một câu đố của báo này. Tôi quên mất ngày tháng phát
hành của số báo có câu đố, chỉ còn nhớ rằng Reader’s Digest đã đố độc giả của
thế giới nói tiếng Anh: Giữa 2 chân của người đàn bà có một bông hoa, đố bạn biết
tên bông hoa này là gì ? Trong vòng 1 năm trời có rất nhiều câu trả lời, mà
không câu nào đúng cả, mãi cho đến đầu năm thứ 2 thì mới có một người đáp trúng
: Thưa đó là hoa TULIPS. Bạn đã hiểu ra chưa? Chưa hả. Xin mách nhỏ nha : chữ
TU có nghĩa là số 2 đó ! Bạn vẫn chưa hiểu hả, xin đọc đi đọc lại vài lần rồi
suy nghĩ một chút xíu là hiểu liền. Bạn đã thấy tiếng cười của tờ báo Reader’s
Digest này thanh nhã, ý nhị cao đẹp và văn chương thấm thía chưa?
Kính chúc các cụ độc giả Năm Mới đầy tiếng
cười.
Trà Lũ